Lâm Thanh Diện không nghĩ tới Lương Cung Nhạn Sương lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng chứng tỏ đối phương biết người này, làm cho anh hơi hưng phấn, có nghĩa anh sẽ có được tin tức của Lâm Trung Thiên từ Lương Cung Nhạn Sương.
“Nhìn phản ứng của cô thì có vẻ biết được một số chuyện liên quan đến người này, có thể nói với tôi không?” Lâm Thanh Diện đầy chân thành hỏi.
Lương Cung Nhạn Sương đứng lên, cô ta đầy cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh lại đi đến cửa sổ cẩn thận nhìn bên ngoài, dường như muốn chắc chắn không có ai chú ý đến bọn họ.
Lâm Thanh Diện nhìn phản ứng của Lương Cung Nhạn Sương thì không biết làm sao, không hiểu vì sao cô ta đột nhiên cẩn thận như thế, cho dù Lâm Trung Thiên thật sự thuộc quan chức cấp cao ở Quan Lĩnh thì cũng không đến mức đề phòng như thế.
Khoảng thời gian trước Lý Hắc Thản giúp anh tìm manh mối, anh cũng nói cái tên này nhưng những người đó không có phản ứng như Lương Cung Nhạn Sương.
Lý Hắc Thán quen những người kia có biết nhiều vê quan chức cấp cao ở Quan Lĩnh, bọn họ cũng không có ấn tượng gì với cái tên Lâm Trung Thiên, cho nên khi đó Lâm Thanh Diện cảm thấy không chắc có thể tìm thấy Lâm Trung Thiên trong quan chức cấp cao Quan Lĩnh.
Ngoại trừ khả năng này thì Lâm Thanh Diện đã nghĩ đến khả năng Lâm Trung Thiên đã chết.
Nhưng anh nhìn phản ứng của Lương Cung Nhạn Sương khiến trong lòng biên có thêm hy vọng, anh không hiểu vì sao Lương Cung Nhạn Sương có phản ứng lớn như vậy, vì sao một cái tên Lâm Trung Thiên lại làm cho cô chủ của gia tộc lớn thế giới trở nên hoảng loạn như thế.
Sau khi Lương Cung Nhạn Sương xác định căn phòng này không có nguy hiểm thì đóng cửa sổ lại, thuận tiện tắt cả điện thoại của mình, sau đó cô ta trịnh trọng nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Anh biết cái tên này từ đâu? Anh hỏi người này để làm gì?”
Lâm Thanh Diện cười nói với Lương Cung Nhạn Sương: “Mục đích tôi đến Quan Lĩnh là muốn tìm người này, ông ta rất đặc biệt sao? Vì sao cô có phản ứng lớn như vậy?”
Lương Cung Nhạn Sương nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một hôi lâu, cấn thận nói với Lâm Thanh Diện: “Không, tên này không có gì đặc biệt ở Quan Lĩnh, trên cơ bản không người nào biết tên này là ai”
Lâm Thanh Diện nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương thì lập tức khó hiểu, nếu không người nào biết tên này là ai thì vì sao Lương Cung Nhạn Sương lại có phản ứng lớn như vậy?
“Vậy vì sao vừa rồi cô nghe thấy được lại ra vẻ khiếp sợ như thế chứ?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Tôi nói tên này không có gì đặc biệt ở Quan Lĩnh là vì những người đó không biết tên này có ý nghĩa gì, có lẽ người biết câu chuyện phía sau tên này không vượt quá ba người ở toàn bộ Quan Lĩnh, mà tôi may mản là một trong số đó” Lương Cung Nhạn Sương nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, có lẽ chuyện của Lâm Trung Thiên còn phức tạp hơn anh nghĩ, anh nhìn Lương Cung Nhạn Sương hỏi: “Câu chuyện phía Sau là gì?”
Lương Cung Nhạn Sương liếc Lâm Thanh Diện một cái nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh, ai biết được mục đích anh đến tìm Lâm Trung Thiên là gì, tên này liên quan đến bí mật của Quan Lĩnh, anh phải nói cho tôi biết mục đích của anh trước, rốt cuộc anh là ai”
Lâm Thanh Diện cảm thấn chán nản, giống như đang tìm kho báu vậy, lúc tìm thấy nhân vật quan trọng nhất hỏi người đó có biết kho báu ở đâu không, người đó nói biết còn hỏi anh mấy câu, người kia lại nói tôi biết nhưng không nói cho anh.
Điêu này làm cho người khác tức muốn chết, Lương Cung Nhạn Sương đã khơi dậy sự tò mò trong lòng anh, nếu hôm nay Lâm Thanh Diện không có được đáp án từ trong miệng cô ta thì chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa chuyện này liên quan đến Lâm Trung Thiên mất tích, cho dù Lương Cung Nhạn Sương cô chủ của gia tộc lớn thế giới, nếu cô ta không chịu nói thì Lâm Thanh Diện cũng không ngại dùng thủ đoạn với cô ta.
Anh đứng lên đi đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, cúi đầu nhìn cô gái nói: “Cô cũng biết thực lực của tôi rồi, đối với tôi thì chuyện của Lâm Trung Thiên vô cùng quan trọng, tôi có thể đảm bảo mình không có ý xấu, hy vọng cô có thế nói thật với tôi, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể dùng một số thủ đoạn”
Lương Cung Nhạn Sương nhìn khí thế hung hăng của người đàn ông trước mặt thì nghĩ đến chuyện anh dùng chân phá nát chiếc ghế dài, trong lòng cô ta lập tức hơi sợ hãi.
Nếu Lâm Thanh Diện thật sự muốn ra tay, cô ta khó có thể chịu đựng hơn một giây.
Nhưng dù sao cô ta cũng là cô chủ nhà họ Lương Cung, đã trải qua nhiều chuyện lớn kinh khủng, Lâm Thanh Diện tạo cảm giác ép bức với cô ta nhưng chưa đến mức để cô ta khuất phục.
“Anh muốn muốn uy hiếp tôi sao? Đừng tưởng rằng cách này có thể dọa tôi, nếu anh thật sự ra tay với tôi thì anh cũng không có kết cục tốt, nơi này là Quan Lĩnh, anh không thể nào đi ra ngoài nếu tôi chết ở đây, người Quan Lĩnh cũng không sẽ bỏ qua cho anh, cho dù anh mạnh như Lý Phù Đồ, cũng không thể sống sót, đến lúc đó coi như anh đi một chuyến uống công” Lương Cung Nhạn Sương không hề yếu thế nói.
Lâm Thanh Diện do dự một chút, sau đó nắm lấy quần áo của Lương Cung Nhạn Sương rồi đè cô ta lên tường.
“Tôi không chỉ có một cách giết cô, nếu cô không chịu nói thì tôi có thể cho cô nếm thử cách khác, chỉ cần cô có thể chịu được” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương bản năng đưa tay bảo vệ trước ngực, sau đó cô ta bỏ tay xuống, ra vẻ bất chấp tất cả nói: “Hừ, tôi không sợ anh, cho dù anh vô lễ với tôi thì tôi còn hưởng thụ nữa, chiêu này của anh vô dụng thôi”
Lâm Thanh Diện sửng sốt, anh không ngờ Lương Cung Nhạn Sương cho rằng anh nói cách khác lại là cách đó, vừa rồi anh cũng không nghĩ tới, anh chỉ muốn làm cho Lương Cung Nhạn Sương ăn đau khổ mà thôi.
“Nếu tôi bẻ gãy từng ngón tay cô thì cô còn hưởng thụ sao?” Lâm Thanh Diện hù dọa Lương Cung Nhạn Sương nói.
Cơ thể Lương Cung Nhạn Sương run lên, xem ra thật sự có chút sợ hãi.
Nhưng sự kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta thua Lâm Thanh Diện, cô ta ưỡn ngực tức giận nói: “Tôi không ngờ anh lại là loại người này, tôi có lòng tốt cứu người, anh không biết ơn thì thôi, hiện tại anh còn uy hiếp tôi, anh đúng là tên khốn kiếp mà!”
Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương như thể thì đảo mắt một vòng, ném Lương Cung Nhạn Sương lên sô pha.
Lương Cung Nhạn Sương cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ làm gì mình nên đầy lo lăng.
Lúc này Lâm Thanh Diện nắm lấy chân của Lương Cung Nhạn Sương rồi cởi giày cao gót ra, thuận tiện cởi luôn vớ tơ tằm xuống.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức mạnh mẽ phản kháng kêu: “Anh không được chạm vào chân tôi! Anh là đồ biến thái!”
Lâm Thanh Diện có chút nghỉ ngờ, một người không quan tâm đến cơ thể mình nhưng lại sợ người khác chạm vào chân cô ta, đúng là kỳ quái.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, một tay khác đặt vào lòng bàn chân Lương Cung Nhạn Sương hỏi: “Cô có nói hay không?”
Sau đó anh dùng sức, Lương Cung Nhạn Sương không nhịn được cười, cơ thể cũng bắt đầu run lên.
“Tên khốn này, anh buông tôi ra!” Lương Cung Nhạn Sương vừa giãy giụa vừa nói.