Vào lúc này ở bên phía bên kia Thượng Quận Thiện Đô , Lâm Thanh Diện triệu tập bọn người Triệu Tuấn lại, chờ đợi mấy ngày trời, Lâm Thanh Diện cũng đã không còn kiên trì.
Anh chuẩn bị ăn cả ngã về không, vì con gái của mình, anh dứt khoát trực tiếp xâm nhập vào sơn động dưới sự sắp xếp của Dao Trì.
Cho nên, lúc này anh liền triệu tập mọi người lại với nhau chính là vì thảo luận chuyện xông vào lần này.
“Tôi không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, Nặc Nặc vẫn còn là con nít, hiện tại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, tôi sợ là con bé sẽ có nguy hiểm.”
Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ, anh chua chát mở miệng nói, kể từ khi con gái bị bắt cóc, trong lòng của anh bị giày vò vô cùng sâu sắc.
Nếu như không phải bởi vì trên đường mình còn có trách nhiệm khác, anh đã sớm xâm nhập vào hang ổ để tìm con gái.
Bây giờ những chuyện nên làm đã được sắp xếp xong xuôi, vậy thì tiếp theo đây mình cũng không cần phải tiếp tục kéo dài thời gian, đây là lúc nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người ba.
Cho nên, lúc này anh nhìn bọn họ, trực tiếp mở miệng sắp xếp chuyện tiếp theo.
“Tôi biết là lần này vô cùng nguy hiểm, cho nên tôi quyết định một mình mình đi vào trong, gọi các người đến đây chỉ là hy vọng mọi người có thể chuẩn bị.”
Anh biết là lần này nếu như vào tà phái, vào sơn động, nơi mà bọn họ dùng để nhốt con gái của mình, chắc chắn có nguy hiểm nghìn trùng.
Cho nên anh cũng không hi vọng những người này sẽ đi mạo hiểm cùng với mình, nhất là trong đây có anh em mình xem trọng và cũng có vợ của mình.
Là một người đàn ông, đương nhiên anh không thể để cho bọn họ phải nguy hiểm bởi vì chuyện riêng của bản thân.
“Không được, nếu như tiến công như thế thật sự quá nguy hiểm, em cảm thấy là chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút, sau đó mọi người đi cùng nhau.”
Đương nhiên là Hứa Bích Hoài có thể hiểu loại tâm trạng muốn cứu con gái của chồng mình.
Nhưng mà đối mặt với cục diện hiện tại, cô vẫn phản đối như cũ.
Hiện tại sức mạnh của tà phái lớn hơn rất nhiều so với chính phái, mấy người bọn họ lại không có chuẩn bị kỹ càng.
Thậm chí ngay cả chỗ con gái bị giam giữ là ở đâu bọn họ cũng không biết rõ.
Nếu như tùy tiện tiến công như thế, rất có thể sẽ không thể cứu được con gái, ngược lại còn dễ dàng trúng gian kế của tà phái.
Thế là cô liền quả quyết mở miệng nói, đồng thời còn an ủi chồng mình.
“Em có thể hiểu tâm trạng muốn cứu con gái mình của anh, nhưng mà anh cũng phải cân nhắc cẩn thận rồi mới có thể bắt đầu hành động.”
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp.
“Nặc Nặc không chỉ là con gái của anh, cũng là một miếng thịt rơi xuống từ trên người em, bây giờ con bé bị bắt cóc, em cũng rất lo lắng, nhưng mà chúng ta cũng phải đảm bảo bản thân an toàn thì mới có thể cứu con gái trở về không phải à?”
Sau khi nói đến đây, sự kiên cường mà cô vẫn luôn duy trì mấy ngày qua lại bị phá vỡ một lần nữa, thậm chí lúc nói tới những chuyện này, cô nhịn không được mà rơi nước mắt đầy mặt.
Lâm Thanh Diện nhìn hiện tại vợ mình như thế này, trong lòng cũng vô cùng đau lòng, nhưng mà lúc này anh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, sau đó anh nói.
“Anh biết là em nói có đạo lý, nhưng mà anh thật sự không thể chờ đợi được nữa, nếu như chúng ta chậm trễ thì con bé có nguy hiểm gì, vậy phải làm sao đây?”
Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như vậy, cô cũng trầm mặc.
Cô là một người mẹ, sao cô có thể không lo lắng con gái của mình gặp nguy hiểm được chứ?
Cũng chính bởi vì vậy, kể từ giây phút con gái bị bắt cóc, trong lòng của cô gần như là ngày nào cũng bị giày vò.
Chỉ là cũng không thể bởi vì chuyện này mà để cho chồng của mình phải mạo hiểm.
Thế là lúc này cô vẫn cố gắng thuyết phục vài câu, chỉ có điều là sao Lâm Thanh Diện có thể nghe lọt tai những lời thuyết phục này.
Cho nên anh cũng chỉ bình tĩnh cười cười, sau đó anh nói: “Trước đó cũng là bởi vì lo lắng quá nhiều, cho nên anh mới chờ đến hiện tại, dù sao đi nữa thì anh cũng là một người ba.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó anh tiếp tục dùng ngữ khí kiên định mà nói tiếp.
“Cho nên lúc này anh không thể tiếp tục chờ đợi, anh nhất định phải tự mình đi cứu con gái của anh trở về.”
Lúc nãy là bởi vì hai vợ chồng cứ thảo luận vấn đề cho nên Triệu Tuấn là một người ngoài nên không lên tiếng nói cái gì.
Nhưng mà bây giờ anh ta nhìn thấy bầu không khí giằng co đến một mức độ nhất định, cho nên anh ta cũng không còn bận tâm nhiều như vậy, thế là cũng thuyết phục theo.
“Anh Lâm, tôi cảm thấy là chị dâu nói rất đúng, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút đi, không thể hành sự lỗ mãng được.”
Nói đến đây lại dừng một chút, sau đó nhìn vẻ mặt kiên trì của Lâm Thanh Diện rồi lại tiếp tục nói.
“Đương nhiên là tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của anh, nhưng mà càng là thời điểm này thì chúng ta càng không thể xúc động quá mức, không phải sao?”
“Đúng là cần phải cứ Nặc Nặc ra, nhưng mà chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, cứ tùy tiện xông vào như vậy rất có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm lớn.”
Nói đến đây, tâm trạng của mình bình tĩnh được một chút rồi sau đó mới tiếp tục nói.
“Anh phải biết rằng nếu như hiện tại anh muốn cứu Nặc Nặc thì cũng có hy vọng đó, nhưng mà nếu như ngay cả anh cũng gặp nguy hiểm, vậy thì sau đó sẽ không có cách quay lại đường sống nữa rồi.”
Lâm Thanh Diện biết là thật ra những gì bọn họ nói đều có đạo lý, nhưng mà con gái mình vẫn còn ở đó.
Đám người tà phái gần như là mỗi giờ mỗi khắc đều muốn giết con gái của mình.
Mặc dù trước đó Dao Trì cũng đã nói bây giờ con gái của mình không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng mà trong lòng của anh vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Anh thật sự không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, bây giờ anh chỉ muốn cứu con gái của mình trở về, sau đó người một nhà bình yên sống bên nhau.
Huống hồ gì nếu như con gái thật sự xảy ra chuyện, anh làm gì còn mặt mũi để tiếp tục sống sót.
Cho nên lúc này anh trực tiếp mở miệng nói.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người, nhưng mà tôi nhất định phải lao vào nguy hiểm này mới được.”
Nói đến đây, anh nhìn mặt vợ mình một chút rồi lại tiếp tục mở miệng nói.
“Cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng không thể để cho con gái mình phải chịu đựng sự hành hạ trong tay của bọn người tà phái, cho dù có trả giá bằng cả mạng sống cũng phải như vậy.”
Sau khi nói xong cũng không quan tâm đám người sẽ có phản ứng gì, trái lại còn kiên định tiếp tục nói.