Lâm Thanh Diện thở dài, nói: “Không có gì, chỉ cần hai người bọn họ đều bình bình an an là được, chỉ cần bình an, tôi sẽ có thời gian để nghĩ cách.”
Bây giờ Lâm Thanh Diện không có năng lực mạnh mẽ như vậy, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, chỉ cần Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc vẫn tốt, anh sẽ có đủ thời gian đề nghĩ cách, nếu như hai người bọn họ xảy ra chuyện, bản thân anh có bản lĩnh lớn đến đâu cũng vô dụng.
Vong Trần nhìn thấy Lâm Thanh Diện vui vẻ như vậy, cau mày, bây giờ vui mừng vẫn còn sớm, ở đó vẫn còn có một cái lưới lớn đang chờ Lâm Thanh Diện, với tính tình của Lâm Thanh Diện thì nhất định sẽ đi qua.
Bây giờ bộ bí tịch kia, không chỉ Lâm Thanh Diện xem không hiểu mà ngay cả Vong Trần cũng không thể nào xem hiểu.
Vì vậy, an toàn của Hứa Bích Hoài bọn họ là một ẩn số, phải xem bản thân Lâm Thanh Diện làm như thế nào.
Lâm Thanh Diện cảm kích nhìn Vong Trần nói: “Đúng vậy, tôi đã gặp Dao Trì, tôi nghĩ, nếu như có sự giúp đỡ của Dao Trì, tôi nhất định có thể cứu được vợ mình.”
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói đến Dao Trì, Vong Trần im lặng gật đầu, nghĩ đến thân phận của Dao Trì, nếu như cô ta thật sự ra tay giúp đỡ thì khả năng thắng của chuyện này thật sự vẫn có.
Vong Trần nói: “Chúng ta trở về khách sạn đi, cậu không cần phải lo lắng, chuyện sau này có thể từ từ nghĩ cách.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, ông lão kia cũng sắp không ổn rồi, đợi đến lúc thân thể của ông lão không ổn, đến lúc nhớ đến tên khách sạn cũng không tìm ra ông lão, vậy ông lão kia không cứu được rồi, bản thân cũng không kiếm tiền được.
Có tiền hay không cũng không quan trọng đến vậy, mất đi ông lão, vẫn còn người khác.
Quan trọng ở chỗ đối với Lâm Thanh Diện, ông lão là một người tốt, anh không nhẫn tâm nhìn ông lão bị đạo sĩ lừa, vì vậy mới có cái ý định này.
Sau khi đến nhà trọ, anh vẫn còn chưa nhìn thấy Lục Hân trở về, Lâm Thanh Diện nhìn Mạc Niệm hỏi: “Lục Hân vẫn chưa trở về sao?”
“Cô ta không phải là đi cùng với cậu sao, vẫn chưa nhìn thấy người à, đúng rồi, Lâm Thanh Diện, lần này ra ngoài có thu hoạch được cái gì không, nói nghe thử.”
Mạc Niệm áp hai tay lên má, nhìn Lâm Thanh Diện, không nhắc đến trong lòng khó chịu đến mức nào, Lâm Thanh Diện không dẫn theo cô ta ra ngoài, cảm thấy Lâm Thanh Diện không coi nghĩa khí ra gì.
Lâm Thanh Diện cau mày, Lục Hân và anh cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng mà cùng nhau đến đây, không thể nhìn cô ta gặp phải nguy hiểm mà không lo.
Anh ngồi trên ghế, trong lòng nghĩ, hay là đợi đến tối một chút rồi mà Lục Hân vẫn chưa về thì mình nhất định phải ra ngoài xem thử.
Ba của Lục Hân biết rõ Lục Phục và anh cùng nhau xuống núi, không thể đến được Thượng Quận Thiên Đô, chuyện khác không làm tốt không nói, mà đến Lục Hân cũng không nhìn thấy nữa.
Đây không phải là tọc mạch, rảnh rỗi can thiệp vao chuyện của người khác, mà là một loại trách nhiệm với người thân bên cạnh mình, trong lúc Lâm Thanh Diện đang tập trung suy nghĩ, một chiếc phi tiêu trực tiếp từ cửa sổ bay vào, găm vào cây cột bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Cây cột màu nâu sẫm đó bị chiếc phi tiêu đó bay vào sâu hai tấc, màu nguyên bản của gỗ lộ ra, trên phi tiêu có gắn một tờ giấy, Vong Trần vội vàng đi qua, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Vừa nãy không nói với Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài đã bị những người đó đưa đi, không ngờ tốc độ của những người đó quá nhanh.
Lâm Thanh Diện lấy tờ giấy xuống, nhìn vào chữ ở bên trong, cau mày.
“Muốn gặp mặt vợ anh thì đến sơn trang Vong Ưu!” Các kí tự lớn trên tờ giấy đều rất chói mắt.
Lâm Thanh Diện nhìn về hướng Vong Trần, hỏi: “Vong Trần, sơn trang Vong Ưu ở đâu?”
“Bọn họ đưa tin tức đến cho cậu, Lâm Thanh Diện, cậu không thể đến đó, tôi cũng không có năng lực cứu cậu.” Giọng điệu Vong Trần nặng nề kéo dài nhắc nhở Lâm Thanh Diện: “Nơi đó là địa chỉ thứ hai của tà phái, người bên trong là một trang viên, đều là bọn xấu xa chuẩn bị ở ngoại ô Thượng Quận Thiên Đô, bên trong đều là bọn xấu xa. Cậu mà đi thì nhất định sẽ chết.”
Đương nhiên Lâm Thanh Diện biết, anh không phải tên ngốc, người ta đột nhiên đưa tin tức của Hứa Bích Hoài đến cho anh, anh không thể không đi.
Lâm Thanh Diện lãnh đạm nói: “Tôi biết, nhưng nếu như tôi không đi, Hứa Bích Hoài sẽ gặp nguy hiểm, nếu như giữa hai người chúng tôi nhất định phải có một người hi sinh, vậy thì tôi tình nguyện là người đó.”
Mạc Niệm chạy đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, kéo tay Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, tôi không cho phép cậu đi, nơi Vong Trần nói đó tôi biết, cũng đã tồn tại nhiều năm rồi, không phải nơi tốt đẹp gì, nếu cậu đi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Hứa Bích Hoài.”
Dù Mạc Niệm và Vong Trần nói nhiều như vậy, cũng không có cách nào ngăn được sự nhớ nhung của Lâm Thanh Diện dành cho Hứa Bích Hoài, anh nhìn Mạc Niệm cười, nói: “Đây là chuyện của bản thân tôi, Mạc Niệm, cô ở bên cạnh tôi, bởi vì tôi mà làm quá nhiều chuyện rồi, chuyện này tôi không cho phép cô nhúng tay vào.”
Mạc Niệm mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi: “Lời nói của cậu, tôi xem như nghe được rồi, nhất định phải đi sao, không đi không được?”
“Không được, tôi đã lâu không gặp cô ấy rồi, tôi biết, cô ấy nhất định cũng sẽ nhớ tôi.”
Khi Lâm Thành Diện nói, lộ ra chút vui mừng, quên hết cái gì gọi là nguy hiểm, có gì phải sợ, chỉ cần có cơ hội gặp Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện đều sẽ không bỏ qua.
Mạc Niệm đến cả một câu cũng không thể nói ra, Lâm Thanh Diện nói quá đúng, vợ chồng bọn họ nghĩ về nhau, người ngoài không có tư cách ngăn cản.
Bởi vì bọn họ là bạn của Lâm Thanh Diện, điều duy nhất có thể làm là cầu cho Lâm Thanh Diện bình an, nếu như đi cùng Lâm Thanh Diện, vậy là đi đến chỗ chết, đi dâng đầu cho người ta, tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho Lâm Thanh Diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!