CHƯƠNG 1234: LẦN ĐẦU TIÊN
“Đây là…
Triệu Ất cười nói: “Bóng tối chính là thời cơ tốt nhất để cậu rèn luyện tâm thần của mình, đồng thời cũng có thể khiến cho cậu tâm vô tạp niệm, mặc dù cùng là đan dược cấp thấp nhưng vì trình độ của người chế đan khác nhau nên cũng được chia ra thành ba cấp bậc cao thấp là thượng trung hạ, Lâm Thanh Diện, phải xem ở cậu rồi”
Lão già này có phương pháp truyền thụ quả thực là cổ quái, nhưng thông qua tiếp xúc Lâm Thanh Diện biết, möi một bước Triệu Ất làm như vậy đều có chỏ tốt rất lớn đối với mình Dược liệu được bày theo trình tự ở trên bệ đá, Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn ghỉ nhớ ở trong đầu, về phần phương pháp luyện đan, sau khi Lâm Thanh Diện xem xong cũng đã nhớ hết toàn.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Thanh Diện nhằm mắt lại Thế giới dường như ngừng lại, từ sau khi bước vào nửa bước Thần cảnh, Lâm Thanh Diện phát hiện hình như mình có thể tách thần hôn của mình ra khỏi cơ thể.
Phát hiện này khiến anh mừng rỡ không thôi Muốn luyện được đan dược có phẩm chất cao tất nhiên là phải phát hiện được tất cả mọi chuyện dù là nhỏ xíu Mà người bình thường chỉ có thể nghĩ chứ không làm được, bởi vì trình độ nảm của ngón tay cũng không thể làm được chuẩn xác như vậy.
Nhưng thần hồn thì không giống, nó chính là đại diện cho thế giới tinh thân của mình, thường thường cảm nhận của mọi người đối với sự vật đều võ cùng chính xác.
Cũng bởi vậy, phải chăng có được lực tỉnh thân là sẽ có thể đánh giá được một người có thể trở thành luyện đan sư hay không.
Giống như Triệu Ất, Điền Uyên vậy, đều có lực tỉnh thần vượt qua người bình thường rất nhiều.
Nhưng bọn họ so với Lâm Thanh Diện vẫn còn kém xa Thân hồn trời sinh khiển Lâm Thanh Diện có năng lực cảm thụ cao hơn người bình thường gấp mấy lân, càng quan trọng hơn là sau khi thân hồn thức tỉnh, khi cảnh giới võ học của Lãm Thanh Diện càng cao thì thân hồn chỉ lực cũng theo đó mà nhanh chóng tăng cao.
Lâm Thanh Diện chậm rãi phát ra thân hồn, tiến hành cảm nhận từng loại dược liệu trên bệ đá.
Mặc dù đang trong đêm tối nhưng đối với Lâm Thanh Diện mà nói thì vàn giống như mặt trời ban trưa “Tạm ổn, có thể bat đầu r Sau khi tiến hành cảm nhận tất cá các loại dược liệu, Lâm Thanh Diện bắt đầu thực hiện lân chế đan đầu tiên trong cuộc đời mình!
“Bước đầu tiên, đem cỏ Bách Linh và Hoa Khấu bỏ vào trong cối đã mài mịn…”
Lâm Thanh Diện dựa theo trí nhớ của mình, bắt đầu động tác.
Tách thân hôn ra khiển anh có thể vừa nhanh chóng lại vừa chính xác cầm tới mỗi một loại dược liệu trên bệ đá Quan trọng nhất chính là năm chắc được lượng dùng, Lâm Thanh Diện không sai một chút nào.
Hai tay của anh nhanh thoăn thoät, trái tim hành động theo linh hồn, tay hành động theo trái tim.
Nếu như lúc này là ban ngày, nhất định sẽ làm cho Triệu Ất kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì thoạt nhìn động tác của Lâm Thanh Diện thuần thục như vậy, gân như không có một chút xíu chân chờ, dựa theo phương thuốc phía trên mà tiến hành thao tác, hơn nữa môi một bước đều hoàn thành vừa đúng, Nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán Lâm Thanh Diện là một cao thủ chế đan Nhưng trên thực tế, đây mới là lần đầu tiên của Lâm Thanh Diện mà thôi Ước chừng hai mươi phút trôi qua, Lâm Thanh Diện cầm trong tay viên đan dược đầu tiên của mình, Ngưng Thần Đan “Tôi làm xong rồi”
Lâm Thanh Diện hỏi “Thật à, nhanh như vậy sao?”
Lần này Triệu Ất không hề ngủ, ông ta mở đèn bàn lên, thuận miệng nói: ‘Cậu cũng không thể chỉ chăm chăm vào tốc độ mà không chú trọng tới chất lượng, nóng lòng không thành việc.”
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói ra: ‘Tỏi biết, tôi đã thả chậm tốc độ rất nhiều rồi, chỉ là không biết viên đan dược này có đúng chủng loại như ông muốn hay không thôi, cũng không biết chất lượng như thế nào.”
“Vậy lão phụ sẽ xem giúp cậu một chút, đánh giá phẩm chất của nó”
Nói xong, Triệu Ất nhận lấy viên Ngưng Thần Đan từ trong tay Lâm Thanh Diện.
Giây phút Triệu Ất nhìn thấy viên đan dược trong tay, ánh mät bất động không rời đi được!
“Cái này… * “Có phải có vấn đề gì không?” Lâm Thanh Diện hỏi Triệu Ất sờ sờ khóe miệng rồi thản nhiên nói ra “Tôi đã nói rồi, cậu làm quá nhanh mà không chú trọng tới chất lượng, Ngưng Thân Đan cậu làm này hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn, căn bản là thứ vô dụng”
Vừa nói, Triệu Ất vừa bỏ viên Ngưng Thân Đan kia vào trong túi áo.
Lâm Thanh Diện hơi khó hiếu: ‘Nếu nó đã không có tác dụng gì thì sao ông không ném nó đi?
“Vậy sao được, thứ này sao có thể ném đi được chứt Triệu Ất vội vàng nói: ‘Cái này… Lão phu sẽ tạm thời giữ giúp cậu, được rồi, tôi nói trước rồi đấy, không phải tôi muốn chiếm lợi của cậu đâu”
Lâm Thanh Diện gật đâu: ‘Xem ra thuật luyện đan không đê dàng như vậy, một viên đan dược cấp thấp tôi cũng không làm được, có lẽ tôi sẽ khiến Điền Uyên thất vọng.
“Sẽ không đâu!”
Triệu Ất ở bên cạnh vội vàng nói.
“Nhưng mà… Không phải ông nói viên Ngưng Thân Đan này không có tác dụng gì à” Lâm Thanh Diện hỏi “Ừm thì… Mặc dù lần này làm không thành công lãm nhưng tập luyện nhiều hơn thì chäc chän cậu sẽ làm tốt”
Triệu Ất nói, lập tức lại lấy ra một cái phối phương “Lần này chúng ta thử cái này một chút, xem cậu có thế hoàn thành hay không. Đúng rồi, dược liệu cậu tự tìm, nhớ kỹ, lúc chế tác van phải tắt hết đèn đi đấy: Triệu Ất nói “Được, tôi thử một chút, lân này vân là đan dược cấp thấp à?” Lâm Thanh Diện hỏi “Đúng vậy, ách… Với thực lực của cậu bây giờ chí có thể làm một chút cấp thấp, đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gảng hết sức là được rồi.”
Triệu Ất vừa nói vừa đi ra ngoài cửa hang động “Tôi ra ngoài có chút việc, một mình cậu ở lại trong hang động chế đan dược đi”
Dứt lời, Triệu Ất quay người rời đi Lâm Thanh Diện cầm lấy phối phương, lông mày cau lại.
Lần này khác với Ngưng Thần Đan lần trước, nguyên liệu của đan dược lân này chỉ môi dược liệu cần thiết thôi đã hơn ba mươi loại rồi “Đây chäc là thượng phẩm của đan dược cấp thấp rồi. Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong lòng.
Nhưng nghĩ tới vừa rồi Triệu Ất khinh bỉ Ngưng Thân Đan của mình, Lâm Thanh Diện vân cảm thấy hơi thất vọng Nóng long không xong chuyện.
Lâm Thanh Diện tự trấn an mình như vậy, đi vào bên trong gian sơn động kia tìm thảo dược “Lão Điền! Lão Điền!”
Ở trung tâm Dược Thần Cốc, trong nơi ở của Điền Uyên, ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Lão Điền! Ông còn không đi ra là tôi sẽ xông vào trong đấy! Đến lúc đó nếu có nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn thì ông cũng đừng trách tôi!” Người đàn ông lớn tiếng nói Không bao lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng măng mỏ.
“Đáng chết, ai ở bên ngoài kêu gào cái gì đấy!
Bây giờ là mấy giờ rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!