CHƯƠNG 1208: LINH TRẦN TỬ
Lâm Thanh Diện nhìn người bảo vệ này rồi bật cười.
Chuyện này khoa trương quá rồi đúng không, còn mặc cả đồ bảo hộ chống hóa chất nữa ư?
“Tôi tới ở trọ, sao vậy, không cho ở hay sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Vê đi về đi, bây giờ là thời kì đặc biệt, tất cả các khách sạn đều đóng cửa.’ Bảo vệ nói.
“Tất cả khách sạn đều đóng cửa?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Xem ra suy nghĩ lúc trước của mình đã sai, nếu chỉ là nhiễm cúm thì không thể thành như thế này được.
“Vậy xin hỏi chỗ các anh còn phòng ở không, trời tối lắm rồi, tôi chỉ ở một đêm, sáng mai sẽ ởđi.’ Lâm Thanh Diện nói.
“Anh… từ nơi khác tới đây sao?”
Bảo vệ hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Đúng vậy, tôi từ Kinh Đô tới.
“Vậy anh đi tới khu phố thứ ba đi, chỗ đó có khách sạn Song Mộc mới mở cách đây không lâu, có lẽ họ sẽ cho anh vào ở’ Nói xong bảo vệ bèn đóng cửa khách sạn lại.
“Lại bị người ngăn ngoài cửa!”
Lâm Thanh Diện cười khổ nói.
Bản thân từng nhiều lần bị người khác đối xử như thế, nhưng kết quả cuối cùng tất nhiên là đối phương phải trả giá đắt.
Nhưng lân này Lâm Thanh Diện chọn thỏa hiệp, dù sao thì nhìn tình hình thì những gì bảo vệ đó nói đều à thật, hình như ngôi trấn nhỏ này đang lâm vào nguy hiểm.
“Khách sạn Song Mộc? Xem ra chỉ có thể tới đó thử vậy may thôi”
Lâm Thanh Diện quay đầu, lại lái xe chạy tới khu phố thứ ba.
Đi qua một con phố, đột nhiên người trên phố như nhiều hơn hẳn.
Lâm Thanh Diện hơi tò mò, có vẻ những người này đều đi tới một chỗ, bước chân dồn dập.
Ở đây, ai cũng mang khẩu trang, tuy có không ít người nhưng mọi người đều tự giác cách nhau một khoảng cách nhất định.
Trong nhóm người đó, Lâm Thanh Diện nhanh chóng phát hiện ông chú trung niên ban nãy.
“Linh Trân Tử?”
Lâm Thanh Diện nhớ lại cái người mà ban nãy ông chú này nhắc đến.
“Có thể khiến nhiều người tìm đến như thế, tôi cũng muốn xem xem tên đạo sĩ Linh Trân Tử có bản lĩnh gì”
Nghĩ rôi Lâm Thanh Diện đi đỗ xe, rôi cũng theo chân mọi người đi tới.
Cuối ngã tư đường có một hiệu thuốc.
Nói là hiệu thuốc, nhưng cũng chỉ là một cửa hàng nho nhỏ dùng mấy vật dụng thô sơ dựng lên thôi.
Trên cửa hàng có một tấm vải rách đã ố vàng viết bốn chữ to: HÀNH Y CỨU NGƯỜI.
Một ông cụ gây gò mặc trang phục của đạo sĩ, để râu, tay câm phất trân ngôi ngay chính giữa.
Trước cửa cửa hàng đã xếp một hàng rất dài, nhưng ông cụ này chỉ khép hờ mắt, sắc mặt lạnh lùng, thoạt trông cũng có khí chất của đạo sĩ.
Chừng năm phút sau, dòng người bên dưới dân dần trở nên nóng nảy.
Ông cụ ngước mắt nhìn trời, sau đó duỗi tay ra và liếc nhìn cổ tay theo bản năng, rồi mới lên tiếng nói: “Đã đến giờ, mở rương phát thuốc!”
Nghe thế, dòng người đang xếp hàng bên dưới cực kì hăng hái.
Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn đứng một bên quan sát thì lại thấy hứng thú về Linh Trần Tử này.
“Trên tay là đồng hồ hãng Vacheron Constantin, còn là bản kỉ niệm, lão đạo sĩ này giàu có nhỉ!”
Lúc này, lão đạo sĩ Linh Trần Tử trở thành người bận rộn nhất ở đây.
“Đừng sốt ruột, một viên thuốc chín triệu, mua hai tặng một, mỗi lần lên một người!” Lão đạo sĩ vừa nói vừa hét lên: “Cố Bản Hoàn, viên uống bồi bổ nguyên khí, chống lại dịch bệnh, uống vào hết bệnh, uống một viên, cả đời không cần sầu lo!”
“Cho tôi hai viên!”
“Tôi mua năm viên!”
Người bên dưới ào ào vọt lên mua, lão đạo sĩ vui như mở cờ.
Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi đeo kính mặc sơ mi lớn tiếng nói: “Mọi người đừng để bị lừa, tên đạo sĩ này là kẻ lừa đảo!”
Mọi người nghe thế thì nhao nhao quay đầu lại.
Ánh mắt người trẻ tuổi như phun ra lửa, đi thẳng tới dưới đài chỉ vào Linh Trần Tử nói: “Ông là đồ lừa đảo, hôm trước tôi mua bốn viên Cố Bản Hoàn ở chỗ ông, kết quả hôm qua ba tôi vẫn bị bệnh, không thở nổi mà qua đời”
Nói xong, anh ta nói với mọi người: “Mọi người đừng có tin, viên thuốc này không có tác dụng gì đâu!”
Mọi người nghe thế, lập tức thấy do dự.
Bọn họ nhìn người đạo sĩ này, chờ một câu giải thích.
Sắc mặt Linh Trần Tử bình tĩnh, sau đó nói: “Bên dưới là kẻ nào mà dám ăn nói hàm hồ ở đây!”
“Mẹ kiếp, ông là cái đồ lừa đảo, cả nhà tôi bị ông hại chết rồi!”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi như phun ra lửa, rồi đột nhiên rút một con dao phay từ bên eo ra.
“Hôm nay tôi muốn ông phải đền mạng!”
Nói rồi anh ta xông tới.
Mọi người hết hồn, dưới cơn hoảng sợ thì tranh nhau tránh ra một lối đi.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm con dao phay trong tay, thấy sắp bổ vào Linh Trần Tử rồi.
“Ôi chao, thằng nhóc ngu ngốc”
Linh Trần Tử khinh miệt nói.
Trong nháy mắt, trên ngón tay ông ta huyễn hóa ra một ngọn lửa.
Lâm Thanh Diện đứng ở xa xa, ánh mắt sáng lên.
Lão đạo sĩ này lại là cường giả Hóa Cảnh ư?
“ĐiU Ngọn lửa xông về phía người trẻ tuổi, trong phút chốc người trẻ tuổi bỗng bị lửa đốt, cả người vặn vẹo.
Mọi người hoảng sợ, đang yên đang lành sao lại xuất hiện một ngọn lửa vậy?
Bọn họ nhưng từng thấy điều này, lập tức cảm thấy Linh Trần Tử không phải là người phàm, là cao nhân đắc đạo thực thụ.
“Mọi người đừng lo, tư tưởng người này đen tối nên bị ác ma phụ thể, thế nên ban nãy cậu ta mới ăn nói xăng bậy ở đây” Linh Trân Tử nhàn nhạt nói.
“Nhưng cao nhân à, cứ tiếp tục như thế thì cậu ta sẽ bị thiêu chết”
Một người bên dưới nói.
Lúc này, quần áo trên người người trẻ tuổi đã cháy hết, cơ thể anh ta đau đớn vặn vẹo, điên cuồng chạy tới chỗ vại nước trước một cửa hàng.
Linh Trần Tử nở nụ cười, thầm nghĩ: Đáng chết, suýt bị mày phá hỏng chuyện tốt của tao, ngọn lửa mà tao huyễn hóa ra, nước thông thường có thể dập tắt được ư?
Quả nhiên, sau khi người đàn ông nhảy vào vại nước, ngọn lửa trên người vẫn còn cháy.
Chuyện này vốn khiến mọi người đã yên tâm thì trong lòng lại dấy lên, đồng thời cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin được.
Thấy cũng được rồi, Linh Trần Tử đi xuống đài, cao giọng nói: “Ngọn lửa mà ta phóng ra có tên là ngọn lửa chính nghĩa, bây giờ, khí tức ác độc trong người cậu ta đã bị đuổi đi, vậy nên ta sẽ thu ngọn lửa về. Từ nay về sau, cậu ta sẽ không nói bậy nữa”
“Mong cao nhân nhanh chóng ra tay!”