CHƯƠNG 1093: HI VỌNG
Trần Vô Cực nhìn đôi mắt vô cùng kiên định của Lâm Thanh Diện, thầm thấy cảm khái trong lòng, giống như rất nhiều năm về trước ông ta cũng đã từng bằng lòng bỏ ra tất cả để đưa ra một quyết định.
Từ sau khi bị trọng thương ở đường nối truyền tống, ông ta càng trở nên cẩn thận hơn. Cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy tính trước hậu quả, một khi có bất cứ nguy hiểm gì, ông ta đều sẽ không làm.
Bởi vì ông ra rất rõ ràng trong lòng, đây là một trái đất đã khô kiệt linh khí, ông ta muốn đạt được thực lực như ở Thương Nguyên Giới là chuyện không thể. Ông ta đã bị thương, nên muốn tiếp tục sống trên thế giới này đã rất khó khăn rồi.
Cho nên ông ta mới tìm đến Quý Trường Thanh để làm một cuộc giao dịch, cả đời chỉ ở lại núi Tần Lĩnh. Cách duy nhất để giải sầu chính là thu nhận đồ đệ từ xóm núi xung quanh Tần Lĩnh.
Bây giờ lời nói của Lâm Thanh Diện khiến ông ta tìm lại cảm giác thời trai trẻ. Cảm giác này làm ông ta tựa như trở lại thời mình còn mấy chục tuổi.
Trần Vô Cực lắc đầu cười, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Nếu bây giờ người nói là bất kỳ một ai khác, cho dù hắn đã đạt tới Thần Cảnh, tôi cũng cảm thấy hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về từ bí cảnh.”
“Nhưng cậu không giống vậy, cậu là thiên tài tôi đã từng tận mặt chứng kiến, là người khiến người ta kính nể nhất. Cho dù là thiên tài ở Thương Nguyên Giới cũng ít ai có thể so được với cậu.”
“Cho nên tôi thật lòng ủng hộ những lời cậu vừa nói ra, chỉ cần cậu cố gắng, cậu có thể tìm được những dược liệu đó trong bí cảnh.”
Nhưng mà tôi cũng xin khuyên cậu một câu, thời gian của cậu nhiều nhất chỉ có mười năm. Sau mười năm, nếu cậu không thể gom đủ những dược liệu đó, vậy chỉ có thể nhìn vợ mình bị độc tố ăn mòn mà chết.”
“Đương nhiên, nếu cậu chết giữa bí cảnh thì cũng không cần lo lắng chuyện này.”
Lâm Thanh Diện trịnh trọng gật đầu với Tần Vô Cực. Đối với anh mà nói, mười năm đã đủ lâu rồi, anh bước vào con đường học võ cũng chỉ mới hai ba năm đã đạt được thành tựu như bây giờ.
Anh tin mình nhất định có thể đạt tới thực lực đủ để sống sót ra khỏi bí cảnh trong thời gian mười năm.
Trần Vô Cực cũng không do dự quá lâu, ông ta lấy giấy bút ra, viết tên những dược liệu mà anh cần. Ông ta không chỉ ghi chú rõ dược tính, đặc tính, hình dạng của dược liệu, mà còn vẽ thêm một sơ đồ ở bên cạnh để Lâm Thanh Diện tiện phân biệt.
Lâm Thanh Diện cần tìm được ba loại dược liệu. Khi nhận được tờ giấy Trần Vô Cực đã viết xong, nhìn tên dược liệu trên đó, thật sự không giống thứ có thể xuất hiện trên trái đất.
Nhưng bất cứ chuyện gì chỉ cần có bắt đầu, thì những chuyện còn lại sẽ không còn khó khăn nữa.
Tiếp đó, anh chỉ cần làm rõ rốt cuộc tấm bản đồ Tần Trường Sinh để lại kia có liên quan gì tới bí cảnh không, sau đó cố gắng nâng cao thực lực của mình là đủ rồi.
Nếu như vậy vẫn không thể tìm được những dược liệu này, anh chỉ có thể nghĩ cách tới Thương Nguyên Giới một chuyến thôi.
Còn nếu không thể tới Thương Nguyên Giới, tuy rằng Lâm Thanh Diện không thể, nhưng anh có dự cảm, trong vòng mười năm tới nhất định sẽ có người của Thương Nguyên Giới tới trái đất. Đến lúc đó anh chỉ cần bắt được người đó, tìm được cách tới Thương Nguyên Giới chắc sẽ không khó lắm.
Chỉ là dẫu sao Thương Nguyên Giới cũng là một thế giới xa lạ với Lâm Thanh Diện. Với chút thực lực này của anh, chỉ sợ tới đó sẽ chỉ ở cấp đá lót đường thôi, cho nên chưa đến lúc cùng đường, anh sẽ không dùng đến cách này.
Xét cho cùng thì thực lực mới là tất cả.
Lâm Thanh Diện cẩn thận cất tờ giấy kia đi, rồi nhìn về phía Trần Vô Cực, nói: “Tiền bối, tôi muốn nhắc nhở ông một chút, thế giới này chắc không yên ổn được bao lâu nữa đâu, sẽ lại rung chuyển một lần nữa thôi.”
“Người Thương Nguyên Gới đã tự mình sáng tạo ra đường nối truyền tống, nên đã tới trái đất một lần.”
“Tuy rằng người đó đã bị chúng tôi diệt trừ, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ lại đến đây. Đến lúc đó, chỉ sợ cả thế giới sẽ lại chìm trong hỗn loạn.”
“Hy vọng tới lúc ấy tiền bối vẫn tuân thủ lời hứa với ông Qúy, tránh trong núi Tần Lĩnh mà không tới làm nội ứng cho những người Thương Nguyên Giới đó.”
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói xong, sắc mặt Trần Vô Cực lộ ra sự nghiêm nghị, ông ta lẩm bẩm: “Cuối cùng thì những kẻ đó vẫn muốn tới sao.”
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nở nụ cười, nói với Lâm Thanh Diện: “Nếu chúng thật sự tới đây, tôi sẽ chỉ liên minh với các người, sẽ không trở thành nội ứng của chúng. Năm đó nếu không phải vì chúng, sao chúng tôi lại bị ép dốc sức phá tan phong ấn để chạy trốn đến trái đất. Tôi ước gì chúng tới đây để tôi giết từng người một.”
Lâm Thanh Diện cũng cười cười, anh cũng đang bởi vì biết rõ chuyện này nên mới nói cho Trần Vô Cực biết.
Dẫu sao Trần Vô Cực cũng coi như là một trong những người có sức chiến đấu hàng đầu trên trái đất. Nếu người Thương Nguyên Giới thật sự xâm lăng, có ông ta trợ giúp đương nhiên là rất tốt.
Lâm Thanh Diện cũng không định ở lại Vô Cực Tông quá lâu. Bây giờ anh rất rõ mình phải làm như thế nào, cho nên càng không thể lãng phí thời gian.
Sau khi hàn huyên chút chuyện không đâu với Trần Vô Cực, anh đứng dậy muốn đi.
Trần Vô Cực muốn giữ anh ở lại núi mấy ngày, nhưng Lâm Thanh Diện lại từ chối. Ông ta cũng biết anh đang nghĩ gì trong lòng, nên cũng không kiên quyết giữ lại.
Cùng ngày, Lâm Thanh Diện rời khỏi Vô Cực Tông, đi dọc theo con đường đã đi qua để trở về.
Khi anh đi, đám Tiền Nguyệt lại hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Thanh Diện mới tới đây một thời gian ngắn như vậy đã đi rồi.
Tiền Nguyệt còn đặc biệt chạy tới hỏi Trần Vô Cực vì sao anh lại đi vội như vậy.
Trần Vô Cực cười nói: “Lão già như ta không thể giúp cậu ta được gì nhiều, nên cậu ta đương nhiên sẽ không ở lại nơi này quá lâu.”
Lời này khiến Tiền Nguyệt thầm cảm khái, sư phụ của họ cũng không thể giúp được gì nhiều cho Lâm Thanh Diện, vậy rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?
Chỉ sợ sẽ vượt xa tưởng tưởng của anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!