Đặng Vũ Ngọc nghe thấy lời của mọi người xung quanh, anh ta lập tức cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, rồi nói một câu với Thẩm Thanh Nga.
“Thẩm Thanh Nga, cô lựa chọn anh ta, sau này nhất định sẽ hối hận!” Đặng Vũ Ngọc nói với Thẩm Thanh Nga: "Cô biết không? Tôi hiện tại đã là thành viên của Hiệp hội Y khoa thế giới, sự phát triển trong tương lai sẽ không thể lường được. Tuy rằng nhà họ Thẩm của cô rất mạnh, nhưng so với tôi sau này, nhà họ Thẩm các người vẫn chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi."
Đặng Vũ Ngọc vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Thanh Nga, nói: "Tự cô suy nghĩ thật kỹ đi, khi nào nghĩ thông suốt, cũng có thể đến tìm tôi!"
Đặng Vũ Ngọc nói xong thì tức giận bỏ đi.
“Chờ một chút!” Đúng lúc này, một người phụ nữ vội vàng ngăn Đặng Vũ Ngọc lại nói: "Anh vừa nói, anh là bác sĩ phải không? Vậy thì anh mau, mau nhìn giúp chồng tôi một chút. Chồng tôi đột nhiên ngất đi!"
“Biến đi!” Đặng Vũ Ngọc giận dữ hét vào mặt người phụ nữ.
“Bác sĩ ơi, cầu xin bác sĩ xem qua cho chồng tôi một chút thôi. Chồng tôi bất ngờ bất tỉnh, hít thở rất khó khăn, tôi vừa mới gọi xe cấp cứu, nhưng hiện tại trên đường đang kẹt xe, xe cấp cứu không đến nhanh được.” Người phụ nữ lập tức quỳ xuống trước mặt Đặng Vũ Ngọc, vội vàng nói: "Nếu đợi đến khi xe cấp cứu tới, chồng tôi sẽ gặp nguy hiểm mất, bác sĩ, cầu xin anh!"
“Tôi bảo bà biến đi mà!” Đặng Vũ Ngọc tức giận gầm lên, bởi anh ta vừa bị mất mặt, cho nên trong lòng anh ta lúc này vô cùng tức giận: "Bây giờ tôi không muốn xem bệnh cho người khác. Hơn nữa, tôi là thành viên của Hiệp hội Y khoa thế giới, không phải loại bác sĩ tùy tiện khám bệnh cho người khác. Bà không mời nổi tôi khám bệnh cho chồng mình đâu!"
Đặng Vũ Ngọc nói xong trực tiếp đưa tay đẩy người phụ nữ trung niên đang quỳ trước mặt mình ngã trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.
"Chồng cô ở đâu? cháu có thể đi nhìn một chút" Lúc này Giang Dĩ Minh chạy tới, nói với người phụ nữ trung niên.
“Cậu cũng là bác sĩ sao?” Người phụ nữ trung niên nhìn Giang Dĩ Minh vội vàng hỏi như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Vâng, cháu là một bác sĩ đông y. Bây giờ cháu sẽ đi xem chồng cô." Giang Dĩ Minh nói.
“Được, được, chồng tôi ở đằng kia, cậu mau nhìn hộ tôi một chút, cảm ơn cậu!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói cảm ơn với Giang Dĩ Minh, sau đó nhanh chóng đưa anh qua đó!
Đặng Vũ Ngọc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Giang Dĩ Minh nói mình cũng là bác sĩ, anh ta lập tức cau mày, tên vô dụng này, lại cũng là bác sĩ sao?
Còn là một bác sĩ đông y nữa?
Khóe miệng anh ta chợt nhếch lên, quyết định không rời đi nữa, anh ta muốn đi qua xem Giang Dĩ Minh là bác sĩ đông y, rốt cuộc cứu người như thế nào.
Đúng lúc anh ta có thể thể hiện một chút y thuật của mình trước mặt Thẩm Thanh Nga, vừa rồi Giang Dĩ Minh dùng phỉ thúy khiến anh ta mất mặt, bây giờ anh ta sẽ dùng y thuật để hoàn toàn giẫm Giang Dĩ Minh ở dưới chân!
Thẩm Thanh Nga, tôi muốn cho cô biết rằng, tôi chắc chắn mạnh hơn người chồng vô dụng của cô rất nhiều!
Vợ chồng người phụ nữ trung niên này không phải là chủ nhân của khu biệt thự này mà là những người làm trong khu biệt thự, lúc này trời đã tối, họ đã nghỉ làm nên ngồi hóng mát ở lối vào của khu biệt thự để nghỉ ngơi một chút, nhưng ai biết được, hai người đang ngồi tán gẫu ở ven đường, người chồng đột nhiên ngã trên đất, sắc mặt tái nhợt, hít thở khó khăn, trên mặt thì đầy vẻ đau khổ!
Giang Dĩ Minh cúi xuống, kiểm tra cơ thể người đàn ông một chút, sau đó nói với người phụ nữ trung niên: "Chồng cô đang bị nhồi máu cơ tim, nhanh lên, để chồng cô nằm thẳng lại, cháu sẽ tiến hành cấp cứu cho chú ấy!"
"Trời ạ, các bác sĩ đông y bây giờ đều lợi hại như vậy sao? Không cần kiểm tra hay hỏi bệnh gì, đã có thể trực tiếp biết được bệnh tình của đối phương. Đúng là quá giỏi rồi!" Lúc này, Đặng Vũ Ngọc chế nhạo nói: "Đây căn bản không phải là đông y, mà là thần tiên đúng không?"
"Cút đi!"
Vào lúc này, có người trong đám đông vây xem rống to: "Bọn họ đặc biệt nhờ anh chữa trị nhưng anh không chịu. Bây giờ người khác đang chữa bệnh cho họ. Anh lại ở chỗ này kêu la cái gì?"
"Nói nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau đánh anh đấy!"
Đặng Vũ Ngọc nhìn thấy những người xung quanh đang rất tức giận với mình, anh ta cũng rụt cổ lại, có chút sợ hãi, dù sao xung quanh cũng có nhiều người như vậy!
Tuy nhiên, anh ta vẫn to gan nói: "Có chữa bệnh hay không là chuyện của tôi, nhưng tôi chẳng qua muốn nói với tất cả mọi người, đừng để bị cái gọi là bác sĩ đông y này lừa dối, tôi hỏi mọi người một câu, mọi người đã từng nghe qua ai chỉ nhìn bệnh nhân một cái, là có thể nhìn ra người đó mắc bệnh gì chưa? Là thành viên của Hiệp hội Y khoa thế giới, tôi đã thấy rất nhiều bác sĩ tài giỏi, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về người có y thuật cao siêu như vậy!"
"Điều này..."
Những người có mặt nghe thấy lời nói của Đặng Vũ Ngọc, vẻ mặt của bọn họ đều lập tức do dự.
Đúng vậy, Giang Dĩ Minh chỉ mới ngồi xuống kiểm tra hai cái, đã nói người ta bị nhồi máu cơ tim, chuyện này không phải như trò đùa của trẻ con sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!