“Trước kia lúc anh sống ở nơi này, rảnh rỗi thì lên núi cho chim ăn, cho nên những con chim này không sợ anh.” Dường như nhìn ra nghi ngờ của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh cười nói với cô.
“Thì ra là như vậy, hèn gì chim lại to gan đến thế!” Thẩm Thanh Nga cười nói.
Lời này của Giang Dĩ Minh không lừa gạt Thẩm Thanh Nga, những con chim này cũng không phải Giang Dĩ Minh dùng phương pháp thuần thú thuần phục, chỉ là lúc trước anh thường đến nơi này cho chim ăn, dần dà, chỉ cần anh vừa đến líu ríu hét vài tiếng thì những con chim này đã chủ động bay tới.
Cho chim ăn xong, lúc này đã là hoàng hôn, có lẽ lát nữa trời sẽ tối.
Mà hành trình của Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga cũng đã kết thúc, hai người họ xuống núi đi về phía cổng thôn.
Không ngờ lúc đến cổng thôn, có rất nhiều thôn dân lúc này đều đang chờ bọn họ.
“Dĩ Minh, đây là cá hôm nay chúng tôi bắt được, mang mấy con trở về nấu ăn trong nhà đi, trong thành phố khó mua được cá nguyên sinh thái này đó.” Ông Trương cười đưa một túi cá cho Giang Dĩ Minh.
“Dĩ Minh, đây là cam nhà chúng tôi, tôi sợ các người không tiện mang theo nên lấy cho cậu một túi, lần sau các người muốn ăn hãy lái xe đến đây, tôi sẽ mang thêm cho các người.”
“Dĩ Minh, đây là dưa chuột, cà chua, ớt nhà chúng tôi trồng, đều không bón phân, chưa từng dùng thuốc trừ sâu, cậu mang theo một chút về nhà ăn, sau này rảnh rỗi hãy đến thôn chơi nhiều chút.”
Những thôn dân này đều là đến đưa đồ cho Giang Dĩ Minh.
Giang Dĩ Minh cũng không biết mình đến thôn từ khi nào, tóm lại từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, anh cũng không có người thân, là từng chén cơm của tất cả thôn dân trong thôn nuôi sống anh đến bây giờ, có thể nói cả thôn này đều là người thân của Giang Dĩ Minh, mà bọn họ cũng đều xem Giang Dĩ Minh như con của mình.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Giang Dĩ Minh cúi chào thôn dân, nói.
“Hừ!” Đúng lúc này, có một thôn dân không thích hợp hừ một tiếng, nói: “Tôi nói cho các người biết, đừng đối xử tốt với con sói mắt trắng Giang Dĩ Minh như vậy, bây giờ người ta đi ra ngoài rồi, một năm rồi, cũng có tiền rồi, nhưng đã làm gì cho thôn chúng ta chưa? Từ ăn của thôn chúng ta, uống của thôn chúng ta, hiện tại đi ra ngoài, thành thành thật thật đi ra ngoài, có chuyện gì cái thì chạy về tìm thôn dân đòi đồ, sao vậy, thật sự xem thôn này là nhà của cậu ta sao?”
“Vợ lão Vương, bà nói cái gì vậy?” Lúc này ông Trương răn dạy người phụ nữ này một câu, tức giận nói: “Dĩ Minh người ta chính là con của cả thôn chúng ta, đứa nhỏ này về nhà, chúng ta cho chút đồ không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, hiện tại người ta sống tốt thì phải bắt nó cho chúng ta gì sao? Năm đó, chẳng phải nó cũng chỉ ăn mấy chén cơm nhà chúng ta thôi sao?”
“Ông xem người ta là con nhưng người ta không xem ông là ba!” Vợ lão Vương tức giận nói: “Tôi vẫn nói câu đó, nếu đã là người của thôn chúng ta, vậy ở bên ngoài có tiền phải trở về thôn giúp người trong thôn chúng ta, để cho mọi người hưởng chút phúc, dù sao cũng ăn nhiều cơm trong thôn chúng ta như vậy, nếu thật sự mang cơm này cho chó ăn chỉ sợ chó còn trung thành giúp trông nhà trông sân đó!”
“Vợ lão Vương, bà câm miệng lại cho tôi!” Ông Trương lập tức lớn tiếng quát lớn.
“Vợ lão Vương, bà nói chuyện khó nghe quá rồi!”
“Đúng vậy, người ta có tiền là chuyện của người ta, có thể trở về thăm chúng ta đã là tốt rồi, làm gì phải nhờ người ta giúp đỡ chứ, chúng ta không có cơm ăn hay là không có quần áo mặc chứ?”
“Câm miệng hết cho tôi!” Đúng lúc này, bí thư thôn Lý Đại Vệ trong thôn đi ra, sắc mặt trầm xuống đi tới trước mặt vợ lão Vương, lớn tiếng nói: “Sao bà biết Dĩ Minh có cống hiến cho thôn chúng ta hay không?”
“Nếu cậu ta có cống hiến thì tôi không biết sao?” Vợ lão Vương ra vẻ không sao cả nói: “Khoảng thời gian trước, không phải có một cậu nhóc tên là Trương Mạnh Khôi chạy đến thôn chúng ta cống hiến sao? Còn quyên góp trực tiếp cho thôn chúng ta ba tỷ. Giang Dĩ Minh, cậu suy nghĩ kỹ đi, người tên Trương Mạnh Khôi đó không chút liên quan gì đến thôn chúng ta, mà người ta cũng biết quyên góp ba tỷ, còn cậu thì sao? Quyên góp cái rắm gì cho thôn chúng ta chưa? Người này, chẳng khác gì người ngoài cả!”
“Bà câm miệng lại!” Bí thư thôn Lý Đại Vệ lần nữa lớn tiếng quát về phía vợ lão Vương: “Ba tỷ đó là do Dĩ Minh quyên góp, Trương Mạnh Khôi chính là bạn tốt của Dĩ Minh. Dĩ Minh người ta không muốn mọi người biết cậu ấy làm những việc này, cho nên mới bảo Trương Mạnh Khôi đến quyên góp tiền. Đây là đêm đó Trương Mạnh Khôi người ta ăn cơm ở nhà chúng tôi, lặng lẽ nói cho tôi biết đó!”
“Ai tin chứ?” Vợ lão Vương nói: “Những chuyện nổi như này còn không muốn để cho người khác biết sao? Giang Dĩ Minh là người vậy à? Nếu thật sự là cậu ta quyên góp, thì có lẽ cậu ta đã sớm đánh trống khua chiêng rồi.”
“Thật sự là không thể hiểu nổi!” Bí thư thôn Lý Đại Vệ nghe được vợ lão Vương nói như vậy, lập tức tức giận đến giậm chân.
Lúc này Giang Dĩ Minh tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lý Đại Vệ, nói: “Chú Lý, bỏ đi, không cần phải nói nữa.”
Nói đến đây, xe buýt vừa tới, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga mang theo những thứ thôn dân đưa cho trực tiếp lên xe.
Còn về chuyện quyên góp tiền, quả thật là Giang Dĩ Minh đã bảo Trương Mạnh Khôi đến quyên góp, đây là nơi nuôi dưỡng anh, còn có nhiều người thân như vậy, có tiền đương nhiên phải quyên góp một chút, nhưng quả thật là Giang Dĩ Minh không muốn tiết lộ tên tuổi của mình, nguyên nhân rất đơn giản, ví dụ như những người thân hôm nay tặng đồ cho mình, nếu bọn họ biết tiền do mình quyên góp chắc chắn sẽ không nhận.
Cho nên Giang Dĩ Minh mới quyết định giấu thân phận của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!