“Bác Trương, hôm nay chúng cháu cố ý đến đây để giúp bác bắt cá đó!” - Giang Dĩ Minh mỉm cười, sau đó anh đưa một đôi ủng nước cho Thẩm Thanh Nga rồi cười nói. "Nè, mau mang ủng vào đi, ngay bây giờ, chúng ta sẽ đi bắt cá!"
“Được thôi!” - Thẩm Thanh Nga không do dự, gật đầu, sau đó nhanh chóng mang đôi ủng nước vào.
Loại giày ủng này không phải là loại ủng nước dài đến đầu gối khi đi mưa, mà đây là loại giày ủng nước dài đến thắt lưng, sau khi mang vào thì nửa thân dưới sẽ không bị bẩn và ướt.
“Sao chứ, cậu thật sự giúp tôi bắt cá sao?” - Bác Trương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga thực sự đang mang giày ủng.
“Đi thôi, bác Trương.” - Giang Dĩ Minh mỉm cười, sau đó nắm tay Thẩm Thanh Nga, hai người cùng nhau đi về phía ao cá.
Người ở thôn này không nghèo, nhất là chú Trương, có mấy ao cá, lâu lâu lại rút cạn nước một ao, sau đó bắt hết cá trong ao đem bán.
Khi Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga đi theo bác Trương đến bờ ao cá, nước trong ao cá đã được hút đến gần cạn.
Trong ao cá còn sót lại một ít nước, mực nước cao khoảng chừng chục phân nên việc đánh bắt cá không gặp trở ngại gì.
Giang Dĩ Minh quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Nga, thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lúc này không có lộ ra vẻ chán chường vì nhìn thấy bùn nước ao cá, mà lúc này, cả khuôn mặt cô đều hiện lên vẻ chờ mong và hưng phấn vô cùng.
“Cô có hào hức không?” - Giang Dĩ Minh cười hỏi.
“Có!” - Thẩm Thanh Nga gật đầu nói: "Tôi chưa bao giờ bắt được cá, và cũng chưa từng thấy ai khác bắt được cá!"
“Vậy thì đi xuống thử đi, đi thôi, chúng ta cùng nhau bắt cá nào!” - Giang Dĩ Minh nói xong, anh với lấy một cái giỏ tre từ trên tay bác Trương, sau đó cùng Thẩm Thanh Nga bước xuống ao cá.
Bởi vì dưới đáy ao cá có rất nhiều phù sa nên khi Thẩm Thanh Nga bước xuống, cô dùng một chân giẫm lên phù sa, người cô đột nhiên không đứng vững, suýt nữa thì ngã ập xuống ao cá.
Thấy vậy, Giang Dĩ Minh lập tức bước tới và đỡ Thẩm Thanh Nga.
“Cẩn thận, đi từ từ thôi, đừng gấp gáp.” - Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga.
Tiếp theo đó, sau khi Giang Dĩ Minh đỡ Thẩm Thanh Nga và đi về phía trước vài bước, Thẩm Thanh Nga cuối cùng cũng bắt đầu quen với việc đi trong bùn.
“Thanh Nga, nhìn này.” - Giang Dĩ Minh bắt được một con cá chép nặng khoảng một kg và nói với Thẩm Thanh Nga với một nụ cười rạng rỡ.
“Oa, con cá lớn thật!” - Thẩm Thanh Nga thấy vậy rất kích động, cô lập tức cúi xuống bắt đầu mò mẫm trong nước.
Có khá nhiều cá trong ao cá này và chúng bơi rất dày đặc, vì vậy ngay cả một người mới bắt đầu như Thẩm Thanh Nga cũng có thể dễ dàng bắt được vài con cá.
“Dĩ Minh, nhìn này, tôi đã bắt được một con cá!” - Thẩm Thanh Nga hứng khởi cầm lấy chiếc "cúp" trên tay và khoe với Giang Dĩ Minh.
Tuy nhiên, đúng lúc này, con cá đột nhiên vẫy đuôi, nhảy thoát khỏi tay Thẩm Thanh Nga và lọt thỏm vào trong ao cá, trong khi Thẩm Thanh Nga nhanh chóng ngồi xổm xuống và mò mẫm trong làn nước, bùn dính khắp mặt và khắp người.
Tuy nhiên lúc này Thẩm Thanh Nga không quan tâm người mình có bẩn hay không, mà hoàn toàn chìm đắm trong thú vui bắt cá, tiếng cười vui vẻ vô tư không ngừng bật ra khỏi miệng cô.
Giang Dĩ Minh, người ở bên cạnh, cũng mỉm cười đầy ẩn ý khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nga đang cười hạnh phúc như vậy.
Đối với Giang Dĩ Minh, người luôn sống ở nông thôn, bắt cá chỉ là một việc bình thường, nhưng đối với Thẩm Thanh Nga, người luôn sống ở thành phố và sống một cuộc sống sang chảnh mỗi ngày, thì việc bắt cá là một thú vui vô cùng thư thái, rất giải trí.
"Dĩ Minh, nhìn xem, tôi lại bắt được một con khác!"
"Dĩ Minh, mau ngăn nó lại, con cá kia đang bơi về phía anh kìa!"
"Dĩ Minh, tôi cũng bắt được một con rùa nữa nè..."
"Dĩ Minh ... Hahaha… Anh coi mặt anh lấm lem như mèo vậy, mắc cười quá..."
Thời gian bắt cá không lâu, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, toàn bộ số cá trong ao đã bị tóm gọn. Chiếc xe thu gom cá lúc này đã chạy tới và đang đậu trên bờ, bác Trương đang tính tiền với người bán cá.
Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga đang ngồi trên bờ, Thẩm Thanh Nga hái một bông hoa dại bên cạnh cô, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Thấy thế nào, có vui không?” - Giang Dĩ Minh quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nga, lúc này mới nhận ra Thẩm Thanh Nga vẫn còn dính chút bùn trên mặt, nhưng vẻ mặt này của cô cười thật tươi, thật đẹp làm sao! Mặc dù phong cảnh ở nông thôn vô cùng đẹp, nhưng khi Thẩm Thanh Nga cười, lúc này cảnh đẹp đều như bị nụ cười ấy lu mờ đi tất cả, chúng dường như đều không đẹp bằng lúc Thẩm Thanh Nga cười.
“Chà, rất vui!” Thẩm Thanh Nga gật đầu nói.
"Hôm nay, tôi vốn định đưa cô đi leo núi và đi tàu lượn siêu tốc. Thế nhưng, đột nhiên tôi lại cảm thấy việc đến nông thôn, có thể khiến cô hoàn toàn quên đi thành phố và công việc, điều đó sẽ giúp cho cô thậm chí còn hạnh phúc hơn ” - Giang Dĩ Minh nói.
"Ừ, hôm nay bắt được cá thật là vui!"
“Buổi trưa, chúng ta đến nhà bác Trương ăn cơm. Sau khi ăn xong, buổi chiều tôi sẽ dẫn cô đi hái trái cây trong vườn và cho chim trên núi ăn, được không?” - Giang Dĩ Minh nhẹ nhàng nói với Thẩm Thanh Nga.
“Được đó!” - Thẩm Thanh Nga gật đầu, cô rất hài lòng và hạnh phúc với kế hoạch của Giang Dĩ Minh ngày hôm nay.
Buổi trưa, bọn họ cùng nhau trở về nhà Bác Trương, trong phòng tắm của chú Trương, Thẩm Thanh Ngưng và Giang Dĩ Minh mỗi người lần lượt đi tắm và thay một bộ quần áo.
Về phần quần áo, đó là bộ mà Giang Dĩ Minh yêu cầu Thẩm Thanh Nga mang theo khi ra ngoài vào sáng nay.
Thay quần áo xong, bác Trương và bác gái đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi.
Bữa ăn không mấy cầu kỳ, đều là những món nhà nấu, nhưng điều đó khiến Thẩm Thanh Nga rất vui, bởi vì Thẩm Thanh Nga hiếm khi được ăn những món nhà nấu như vậy.
Sau khi ăn trưa, Giang Dĩ Minh đưa Thẩm Thanh Nga đến nhà một nông dân khác, nhà của người nông dân này có một rừng cam rộng lớn, hiện tại cam đều đã chín, trước đây toàn bộ đều có màu vàng cam, trông đặc biệt đẹp mắt. .
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!