“Làm sao có khả năng?” Tôn Kỳ Hàm đột nhiên lớn tiếng nói. "Bệnh viện chúng tôi đúng là có quy định về việc người thân phải ký tên trước khi phẫu thuật. Dù sao, bất kỳ ca mổ nào cũng sẽ có rủi ro, nếu không có người thân thì người đi cùng cũng có thể ký tên. Tất nhiên, nếu ngay cả người đi cùng cũng không có, chúng tôi cũng sẽ cấp cứu cho bệnh nhân trước. Tổng giám đốc Thẩm, cô mới vừa nói, trong trường hợp không có người thân ký tên, chúng tôi thà để người bệnh chết ở chỗ này, cũng sẽ không tiến hành điều trị, quy định như thế này, bệnh viện chúng tôi chắc chắn không có, tôi và các bác sĩ trong bệnh viện đã nói qua, bất kể tình huống nào, đều phải cấp cứu cho người bệnh, giữ được tính mạng cho người bệnh làm đầu."
“Thật sao?” Thẩm Thanh Nga chế nhạo nói. "Vậy ông có biết tại sao chiều nay lại là Giang Dĩ Minh cấp cứu cho ngài John không?"
“Tại...Tại sao?” Tôn Kỳ Hàm nghe Thẩm Thanh Nga hỏi như vậy, trong lòng lập tức thấp thỏm không yên. Thẩm Thanh Nga không thể vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy, sở dĩ cô hỏi như vậy khẳng định là có vấn đề, hơn nữa đây còn là vấn đề của bệnh viện.
Tôn Kỳ Hàm nghĩ đến đây, lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Bình Nghĩa!
Ông ấy chỉ nhìn thấy Lưu Bình Nghĩa, đang ngồi đó với vẻ mặt sợ hãi, giống như chim sợ cành cong vậy.
"Đó là bởi vì bác sĩ Lưu Bình Nghĩa này nói với chúng tôi rằng, nếu không có chữ ký của người thân, anh ta thà từ bỏ mạng sống của người bệnh cũng sẽ không cứu họ. Anh ta nói, nếu bệnh nhân không may xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm chủ yếu thuộc về anh ta, chuyện đó sẽ khiến anh ta mất việc! ”Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói. "Ngoài ra, anh ta còn nói với người nhà đang vây xung quanh rằng, nếu có ai thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta thì có thể chuyển bệnh nhân đến bệnh viện khác, anh ta cũng không quan tâm. Anh ta nói mình thiếu cái gì, chứ không thiếu bệnh nhân, chỉ cần vẫn còn bệnh nhân, anh ta tùy tiện kê thêm một chút thuốc là có thể bù lại tổn thất cho bệnh viện. Mà khi Giang Dĩ Minh tiến lên chữa trị, anh ta còn cướp ngân châm trong tay Giang Dĩ Minh, rồi ném mạnh xuống đất. Kêu tôi và Giang Dĩ Minh, mang ngài John cút ra ngoài, nếu như muốn chữa trị, cũng không thể làm trong bệnh viện này, không thể chữa trị trong địa bàn của anh ta!”
Tôn Kỳ Hàm không đợi Thẩm Thanh Nga nói xong, đã lập tức xông lên phía trước, đi tới trước mặt Lưu Bình Nghĩa, lạnh lùng hỏi. "Lưu Bình Nghĩa, nói cho tôi biết, có chuyện như vậy không?"
"Viện trưởng, tôi, lúc đó tôi nhìn thấy bệnh nhân là người nước ngoài, tôi sợ không có chữ ký của người nhà. Ngoài việc sẽ khiến bệnh viện của chúng ta gặp rắc rối... Rốt cuộc, nếu chữa trị khiến người nước ngoài bị chết, vấn đề sẽ rất lớn... ”Lưu Bình Nghĩa cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Đồ khốn!” Tôn Kỳ Hàm chợt giơ tay tát vào mặt Lưu Bình Nghĩa một cái. "tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, trong mắt thầy thuốc chúng ta không có nam không có nữ, không có giàu cũng không có nghèo, chỉ có bệnh nhân. Trong lúc họp tôi đã đặc biệt nhấn mạnh những điều này trước mặt mọi người, những lời này anh cất ở nơi nào rồi. Hả? Lưu Bình Nghĩa, tôi tưởng rằng anh chẳng qua là cướp công lao của người khác, không nghĩ tới, anh lại có thể làm ra chuyện như vậy, anh, anh đúng là một tên súc sinh!"
Trước sự khiển trách của Tôn Kỳ Hàm, Lưu Bình Nghĩa cúi đầu không dám nói lời nào.
Đúng là Tôn Kỳ Hàm đã nói điều này khi họp, nhưng Tôn Kỳ Hàm là viện trưởng, anh ta là bác sĩ, anh ta rất sợ mình sẽ phải chịu trách nhiệm!
Tống Đại Thiên bước tới, nói với Tôn Kỳ Hàm: "Viện trưởng Tôn, loại người này nên trực tiếp đuổi khỏi bệnh viện. Ngoài ra, bệnh viện của ông, sắp tới tốt nhất nên kiểm tra một lần. Nếu còn những bác sĩ vô trách nhiệm như vậy, sợ phải chịu trách nhiệm, nhà họ Tống chúng tôi sẽ không bao giờ tài trợ cho bệnh viện các người nữa."
“Nhà họ Thẩm chúng tôi cũng vậy!” Thẩm Thanh Nga nói.
Lúc này cuối cùng cô cũng nói ra hết những bất bình trong lòng, trong lòng Thẩm Thanh Nga lập tức dễ chịu hơn rất nhiều!
Cô không thích tranh chấp, nhưng cũng không muốn bị uất ức!
Không phải là của cô, cô không bao giờ đi cướp, nhưng đã là đồ của cô, người khác đừng mơ lấy được!
Lúc này Tôn Kỳ Hàm nói với Lưu Bình Nghĩa: "Lưu Bình Nghĩa, bắt đầu từ bây giờ, anh cút khỏi bệnh viện ngay lập tức, bệnh viện chúng tôi từ nay về sau không có loại người cặn bã như vậy. Hơn nữa, tôi sẽ tìm người điều tra anh. Nếu như trong bệnh viện, anh đã làm bất cứ điều phạm pháp nào, anh hãy đợi sự trừng phạt của pháp luật!"
Sau khi nói xong, Tôn Kỳ Hàm đến bên cạnh Tống Đại Thiên và Thẩm Thanh Nga, vẻ mặt áy náy nói: "Tổng giám đốc Tống, tổng giám đốc Thẩm, tôi thực sự xin lỗi vì trong bệnh viện chúng tôi lại xuất hiện loại người cặn bã như vậy. Đây là do tôi không biết cách quản lý nên mới xảy ra sự việc như vậy. Mong hai vị đừng trút giận lên bệnh viện. Tiếp theo, tôi sẽ tiến hành một cuộc thanh tra lớn trong bệnh viện, nếu là người không có y đức, không làm đúng trên cương vị của một người thầy thuốc, tôi sẽ sa thải toàn bộ bọn họ... Mà tôi với tư cách là viện trưởng đã không quản lý tốt cấp dưới của mình, tôi cũng sẽ chủ động từ chức!"
“Viện trưởng Tôn, ông nói nghiêm trọng quá rồi.” Tống Đại Thiên nói với giọng điệu đã thoải mái hơn. Tống Đại Thiên vẫn biết tính cách của Tôn Kỳ Hàm, cương trực và trong sạch, mặc dù nhà họ Tống đã quyên góp rất nhiều tiền cho bệnh viện trong những năm qua, nhưng chỉ cần số tiền nhà họ Tống quyên góp sử dụng hết, Tôn Kỳ Hàm cũng sẽ làm một danh sách. Đưa đến trên bàn làm việc của ông ấy, để Tống Đại Thiên nhìn qua, đồng thời cũng để ông ấy yên tâm, chỉ cần là số tiền bọn họ quyên góp, không có đồng nào là không được tiêu đúng chỗ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!