Nhưng giờ không biết đâu có được đâu, nếu mình không biết nói ra sao chẳng phải sẽ lộ tẩy ư?
Lúc này tiền thưởng đã nhận, đề bạt thăng chức cũng đã được trình lên, nếu bây giờ bị lộ tẩy vậy chuyện không còn đơn giản chỉ là không được thăng chức với không được nhận tiền thưởng nữa!
Giải quyết không ổn thì mình có thể bị bệnh viện đuổi cổ vì giở trò lừa gạt à nha!
Quan trọng hơn là ngài John là người nước ngoài đấy, hơn nữa ông ấy còn là khách đặc biệt của nhà họ Tống và nhà họ Thẩm, mình giở trò bịp bợm cướp công lao như này mà nhà họ Tống với nhà họ Thẩm cùng nổi giận vậy bản thân sao sống được ở Tp. Nam Hoàng này nữa đây!
“Này này cái gì cơ?” Tôn Kỳ Hàm thấy Lưu Bình Nghĩa ấp úng cả buổi chẳng nói được câu nào tức khắc quát lớn: “Lưu Bình Nghĩa, tôi hỏi cậu, rốt cuộc ngài John xảy ra chuyện gì? Có phải lúc ấy cậu quá lo lắng phải tranh thủ từng phút từng giây chữa trị cho ngài John để đạt được công lao nên khi giúp ngài John thải độc đã làm không tới nơi tới chốn nên mới dẫn tới tình trạng như bây giờ phải không?”
“Đúng đúng đúng!” Lưu Bình Nghĩ tức khắc vội vàng gật đầu đáp lại: “Chắc hẳn lúc đấy tôi quá sốt ruột, nghĩ phải cứu sống ngài John cho bằng được nên mới cuống cuồng chưa kịp thải sạch độc tố trong người ngài John ra, để tôi đi sắp xếp phẫu thuật thải độc cho ngài John lại!”
“Nhanh lên đi!” Tôn Kỳ Hàm nói lớn: “Nếu ngài John xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!”
“Viện trưởng Tôn, Tống tiên sinh, hai người yên tâm, tôi đảm bảo ngài John sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi bảo đảm!” Lưu Bình Nghĩa lập tức lật đật gọi điện thoại sắp xếp ca phẫu thuật.
Chẳng qua là trong lòng Lưu Bình Nghĩ lúc này khá vui. Dù trước đó có phải mình cứu không thì bây giờ bệnh của ngài John tái phát, giờ mình đang tranh thủ từng phút từng giây cứu chữa giúp ngài John thải độc, cứ như thế không phải mình cứu ngài John là danh xứng với thực sao?
Nghĩ tới đây, Lưu Bình Nghĩa bỗng thấy vui mừng quá đỗi, đến lúc đó dù Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh tới thì mình cũng chẳng phải thấy chột dạ gì cả!
Rất nhanh sau đó có y tá đẩy ngài John mặt mày thống khổ về phía phòng phẫu thuật bên kia, lúc này Lưu Bình Nghĩa cũng nhanh chóng chạy vào phòng phẫu thuật.
Với một bác sĩ làm việc ở phòng cấp cứu lâu năm thì thải độc cũng không phải một chuyện khó nhằn gì mà còn có thể nói là rất đơn giản, Lưu Bình Nghĩa ít nhất cũng làm mười mấy cuộc phẫu thuật như vậy trong một tháng, vậy nên giúp ngài John thải độc chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay với Lưu Bình Nghĩa!
Đợi đến khi các y tá hoàn thành công tác chuẩn bị xong, Lưu Bình Nghĩa mới đi qua chỗ ngài John đang nằm trên bàn phẫu thuật.
“Bác sĩ Lưu, tình trạng của bệnh nhân rất không ổn định, bây giờ hơi thở của bệnh nhân rất yếu, nhịp tim cũng bắt đầu chậm dần, tôi vừa mới quan sát nước tiểu của người bệnh thấy màu sắc tương đương với màu nước tương rồi.” Y tá đang nói với Lưu Bình Nghĩa.
Lưu Bình Nghĩa khoát tay một cái, nói: “Không sao, người bệnh chỉ ngộ độc thức ăn, hơn nữa độc tố còn lưu lại trong cơ thể chưa được lọc sạch sẽ thôi, chúng ta chỉ cần dựa theo các bước thải độc bình thường tiến hành làm, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu!”
Nói xong, Lưu Bình Nghĩa bắt đầu tiến hành thải độc.
Bên ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt Tống Đại Thiên hiện giờ vô cùng cau có, mới vừa nảy ngài John trông khá tốt như thể người bình thường vậy, nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát lại trở nên như thế.
“Tống tiên sinh.” Tôn Kỳ Hàm vẫn luôn đi cùng Tống Đại Thiên, thấy vẻ mặt Tống Đại Thiên khó chịu trong lòng Tôn Kỳ Hàm vô cùng thấp thỏm: “Ông yên tâm, Lưu Đại Nghĩa chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ngài John, cậu ta có thể cứu một lần thì chắc chắn có thể cứu lần hai.”
“Tốt nhất là có thể chữa khỏi, nếu không tôi sẽ khiến cậu ta không thể làm việc trong giới y bác sĩ ở Tp. Nam Hoàng, thậm chí là cả nước nữa!” Tống Đại Thiên quát lớn: “Cái thứ gì đâu mà thải độc cho người ta mà làm một lần không xong? Cũng may mà chưa xuất viện, nếu đã xuất viện thì sao? Đưa đến đây không kjp chẳng phải sẽ chết người à?”
“Hẳn khi đó Lưu Bình Nghĩa cũng nóng lòng nên mới nhất thời sơ suất.” Tôn Kỳ Hàm vội vàng giải thích: “Tống tiên sinh, ông yên tâm, tôi bảo đảm ngài John sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mặc dù miệng nói thế nhưng trong lòng Tôn Kỳ Hàm hận không thể nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà Lưu Bình Đào một lượt, mả cha Lưu Bình Nghĩa, cẩn thâm là điều cơ bản nhất khi trở thành một bác sĩ, mẹ nó cậu lại cho người ta thải độc mà không thải cho hết đi!
Nếu lát nữa cậu có thể cứu chữa ngài John ổn thỏa thì mọi chuyện cũng dễ nói rồi, còn không thì ông đây sẽ là người đầu tiên xử chết cậu!
Bên trong phòng cấp cứu, Lưu Bình Nghĩa tốn khoảng nửa tiếng giúp ngài John tiến hành thải độc, nhưng anh ta lại không ngờ được, nếu bệnh nhân bị ngộ độc thức ăn thì thải độc được nửa tiếng rồi dù không hoàn toàn khỏe lại cũng phải cải thiện chút chứ?
Nhưng lúc anh ta nhìn máy móc bên cạnh bàn mổ lại phát hiện tình trạng của ngài John càng chuyển biến xấu đi, thậm chí còn có khả năng tử vong bất kỳ lúc nào!”
“Bác sĩ Lưu, xảy ra chuyện gì thế?” Y tá thấy cảnh ấy cũng cảm thấy hơi hoang mang khó hiểu bèn mở miệng hỏi dò.
“Tôi cũng có biết đâu!” Lúc này hai tay Lưu Bình Nghĩ khẽ run rẩy, má nó không phải bị ngộ độc thức ăn à? Sao thải độc vẫn không giải quyết được vấn đề? Hơn nữa lúc chiều cũng đã tiến hành thải độc một lần rồi không phải ư? Bây giờ làm lẫn nữa đáng lý ra hẳn sẽ nhanh chóng tốt lên mới đúng chứ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!