Giang Dĩ Minh lúc này không có thời gian để tranh luận với bác sĩ chịu trách nhiệm chữa trị chính, cho dù không có cản đường anh ta, thì Giang Dĩ Minh vẫn lùi lại mấy bước.
“Đây là một khách hàng" - Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh. "ông ấy đến từ nước M, bởi vì đơn hàng của nhà họ Tống hợp tác với công ty của họ, nên lần này ông ấy đến nhà họ Thẩm của chúng ta để kiểm tra, không ngờ chiều nay khi nói chuyện với khách hàng này, ông ấy đã bất ngờ ngã xuống đất, co giật, sùi bọt mép, không thể nói được lời nào nên em đã lập tức gọi cho cấp cứu đưa ông ta nhập viện”.
“Người nhà của bệnh nhân là ai?” - Lúc này, bác sĩ chữa trị chính vừa cầm tài liệu vừa hét lớn.
“Bác sĩ, người nhà bệnh nhân không có ở đây.” - Thẩm Thanh Nga ngay lập tức bước tới và nói khi cô nghe thấy tiếng hét: "Bệnh nhân này đến từ nước M. Lần này đến Trung Mỹ một mình, còn không có mang theo ai đi cùng"
“Nói cách khác, bệnh nhân không có người nhà ở đây?” - Bác sĩ cau mày hỏi.
“Vâng!” Thẩm Thanh Nga nói: "Tôi có thể bảo lãnh ông ấy, thay người thân ký giấy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm!"
Người đàn ông tên John này là một người cô độc, mặc dù công việc kinh doanh của gia đình rất lớn nhưng ông ấy luôn đi một mình, dù là công tác trong nước hay nước ngoài. rảnh rỗi hơn nhiều so với việc đưa thư ký và trợ lý đi theo.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ là lần này ông ấy đến thành phố Nam Hoang, nước Trung Mỹ, lại xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy, dẫn đến việc đến một người thân ký tên cũng không có.
"Cô ký? Cô là ai? Cô là gì của bệnh nhân?" - Bác sĩ cau mày hỏi.
“ông John này là khách hàng của tôi, và tôi là Thẩm Thanh Nga.” - Thẩm Thanh Nga nói.
“Như vậy không được!” - Bác sĩ lập tức đóng tài liệu trong tay lại nói: "Bệnh nhân đang trong tình trạng cấp cứu, có thể chuyển biến nguy kịch bất cứ lúc nào, chúng tôi phải phẫu thuật để chữa trị, mới có cơ hội cứu bệnh nhân. Theo quy định của bệnh viện chúng tôi, trước khi cấp cứu bệnh nhân phải có chữ ký xác nhận của người nhà bệnh nhân và đó cũng phải là người nhà, nếu không, nhỡ như xảy ra sự cố gì, chúng tôi không thể chịu trách nhiệm này! "
"Tuy nhiên, gia đình ông John hiện đang ở nước ngoài. Dù bây giờ họ có vội vã chạy tới thì ngày mai họ mới tới nơi. Liệu như ông John có thể kéo dài đến ngày mai được không?" - Thẩm Thanh Nga lo lắng hỏi.
“Không” - Bác sĩ nói lớn: "Tôi nghi ngờ rằng ông John này tối đa chỉ có thể cầm cự trong một giờ thôi. Nếu quá một giờ, ông ấy sẽ chết."
"Vậy thì phải làm sao đây? Bác sĩ, hãy để tôi ký tên, đồng thời, anh hãy soạn giấy đảm bảo trách nhiệm cho tôi, và tôi sẽ nhận trách nhiệm về mọi rủi ro liên quan đến ca phẫu thuật này, bác sĩ, ông John là khách hàng lớn của công ty chúng tôi, nếu có vấn đề gì xảy ra, đơn hàng của công ty chúng tôi và của nhà họ Tống chắc chắn sẽ vì vậy bị hủy bỏ, điều này cũng ảnh hưởng đến một số đơn hàng của nhà họ Tống, hơn nữa ông John còn là CEO của công ty trong nước M. Nếu như xảy ra tai nạn gì, cấp trên trách phạt không đơn giản là đơn hàng của nhà họ Tống, nếu trách phạt xuống thì chuyện này sẽ bị xé ra to.
Vì vậy, dù có chuyện gì, Thẩm Thanh Nga cũng phải nhanh chóng gọi cấp cứu cho ông John!
Không cần biết ông John có được cứu sống hay không, cũng phải nhanh chóng cấp cứu cho ông ấy, ít nhất thì cô ấy cũng đã nỗ lực hết mình rồi!
“Cho dù cô có ký vào thư trách nhiệm rủi ro, chúng tôi cũng sẽ không cấp cứu cho ông ấy” - tên bác sĩ kiên định lắc đầu. Trên thực tế, có một số điều anh ấy không muốn nói. ông John kia không phải là người gốc Trung Quốc nên nếu có vấn đề gì xảy ra sẽ mang đến rắc rối lớn cho bệnh viện, lúc đó còn rắc rối hơn nhiều so với việc giải quyết các vấn đề của một người gốc Trung Quốc.
Vì vậy, nếu không có chữ ký của người thân trong nhà, anh ấy thà rằng không cấp cứu cho người bệnh nhân này.
Không có gì tốt hơn là không làm gì!
“Được rồi, dù sao bệnh viện của chúng tôi cũng không cứu ông John này, nếu cô sốt sắng vội vàng cứu người thì tốt hơn hết hãy nhanh chóng chuyển bệnh nhân đến bệnh viện khác đi!” - Sau đó, tên bác sĩ xoay người chuẩn bị rời đi.
Bởi vì cuộc cãi vã diễn ra ở đây, nên nó đã thu hút rất nhiều người đến xem.
Nghe thấy bác sĩ nói những lời như vậy, đám người đứng xem ở xung quanh liền bàn tán xôn xao.
"Đây là loại bác sĩ gì vậy? Thật là khả ố!"
"Người nhà bệnh nhân phải ký giấy, nhưng người nhà bây giờ đang ở nước ngoài, phải làm sao. Đợi cho đến khi người nhà đến, lúc đó không phải đến để thu xác hay sao!"
"Loại bác sĩ này không có y đức gì cả. Tôi cho rằng tình hình hiện tại của người nước ngoài rất nguy cấp, nếu không nhanh chóng cấp cứu cho ông John, ông ta thật sự sẽ chết. Đến lúc nào rồi, mà anh bác sĩ này còn quan tâm đến những thủ tục hình thức bên ngoài này cơ chứ! "
“Các người thì biết cái gì?” - Nghe được người xem bàn luận cùng tố cáo, bác sĩ đột nhiên lớn tiếng quát: "Không có chữ ký của người nhà, nếu trong lúc cấp cứu xảy ra chuyện bất trắc gì thì ai chịu trách nhiệm đây? Các ngươi giúp tôi gánh trách nhiệm nàu được chắc? Nếu như có người chết, đến lúc đó cấp trên trách trách xuống, tôi chắc chắn sẽ mất công việc. Các người chỉ biết nghĩ cho tính mạng của bệnh nhân, vậy câc người có bao giờ nghĩ nếu tôi mất việc thì sẽ ra sao hay không? "