Mã Hải Chân là người không khoan dung người khác, sẽ không lợi dụng địa vị của mình để giúp đỡ bất cứ ai, cũng không hề bao che cho người nào, tuy nhiên chỉ cần điều đó nằm trong phạm vi chỉ trích của mình thì dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần ông ấy xoay sở được, thì ông ấy bắt buộc phải lo liệu, ông ấy sẽ không để bất kỳ tội phạm nào có cơ hội chui lọt khỏi lưới!
Đây cũng là lý do mà tại sao Mã Hải Chân năm nay chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, mà đã lên chức Cục trưởng Cục Công an.
Ông ấy điều tra hai quán bar này thì phát hiện có vấn đề, thế nên, quán bar của Trương Mạnh Khôi, ông ấy đương nhiên phải điều tra, không chỉ vậy, ông còn phải điều tra tất cả các quán bar ở thành phố Nam Hoàng, chỉ cần tìm được hành vi phạm pháp, ông ấy sẽ bị trừng phạt bọn họ một cách nghiêm khắc.
Không những tỷ lệ tội phạm của toàn bộ đất nước Trung Mỹ hiện nay đang giảm xuống, mà tỷ lệ tội phạm của thành phố Nam Hoàng còn gần như nằm trong top thấp nhất của bảng thống kê. Nguyên nhân là bởi vì trong những năm gần đây, sau khi Mã Hải Chân trở thành giám đốc, tỷ lệ tội phạm trong thành phố Nam Hoàng thấp hơn, lý do là vì chỉ cần Mã Hải Cường bị phát giác ra hành vi phạm tội, kẻ đó sẽ bị trừng trị hết sức nghiêm khắc, nhất định sẽ diệt trừ không khoan thứ.
Qua điều tra, trong quán bar của Trương Mạnh Khôi hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của ma túy, cũng như không tìm thấy dấu vết của các dịch vụ khiêu dâm.
Vì vậy, Mã Hải Chân đã bắt hai tên đầu trọc và những tên tội phạm đóng giả nhân viên cũng bị giải đi theo để điều tra.
“Anh Minh, anh thật sự rất tuyệt vời, anh thực sự quen biết Cục trưởng Cục Công an!” - Sau khi Mã Hải Chân rời đi, Trương Mạnh Khôi nhìn Giang Dĩ Minh với ánh mắt ngưỡng mộ, lúc nãy người đã đứng lên tố cáo hai tên đầu trọc đó cũng chính là Giang Dĩ Minh, nếu không, với đầu óc và gan ruột của Trương Mạnh Khôi, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này.
“Như tôi đã nói, có tôi ở đây, quán bar của cậu sẽ không đóng cửa!” - Giang Dĩ Minh xua tay nói: "Được rồi, quán bar hai tên đầu trọc kia bị nghi ngờ dính líu với nhiều tội như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ không mở cửa kinh doanh được. Quán của cậu sẽ rất phát cho xem. Đến lúc đó, quán bả của anh là quán duy nhất còn sót lại trên con phố này, nhất định sẽ làm ăn rất tốt. Nhân tiện nhớ cho tôi, dù quán bar có thua lỗ cũng không được phép có hành vi phạm pháp, nếu không, tôi sẽ là người đầu tiên kêu cục trưởng Mã đến bắt anh! "
“Anh Minh, anh đừng lo lắng, mặc dù em rất thích tiền, nhưng em cũng biết tiền nên nào nên kiếm và tiền nào không nên kiếm, nếu không, em đã không cũng không đụng đến những thứ đó cho đến giờ! ” - Trương Mạnh Khôi nói với Giang Dĩ Minh.
Làm xã hội đen nhiều năm như vậy, Trương Mạnh Khôi đã từng chứng kiến quá nhiều những kẻ xã hội đen giống mình, chính vì ham tiền nên cuối cùng bị cuốn vào vòng xoáy đen tối và không bao giờ rút tay ra được nữa. Vì vậy, anh quyết định dù chết vì nghèo thì suốt đời này, cũng sẽ không làm điều đó!
“Ừm, chỉ cần nhớ những điều này!” - Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, xuống tầng hầm với tôi, phân tách hết những viên đá đó ra!"
“Được!” - Trương Mạnh Khôi mỉm cười theo Giang Dĩ Minh đi về phía tầng hầm, vừa đi trên mặt vừa cười nói: "Anh Minh, anh nói xem, lúc này chắc là hai cái đầu trọc kia đã hối hận đến thắt ruột rồi đúng không? Vốn định tới chỉnh em, không ngờ cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông..."
“Không trách chúng ta được, ai bảo họ phạm tội cơ chứ?” Giang Dĩ Minh nói: "Nếu bọn họ không phạm tội, cho dù muốn chỉnh cũng không có điểm yếu nào để bắt đầu, đúng không?"
"Cũng đúng! Muốn trách, thì trách bọn họ!" - Trương Mạnh Khôi gật đầu nói.
Khi đến tầng hầm, ban đầu nó không phải là một tầng hầm nhỏ, bởi vì những viên đá này được chuyển đến, thực sự làm cho tầng hầm lúc này đã đầy ấp, thậm chí muốn đi, cũng chỉ có thể luồn lách vào lúc này.
Theo hướng dẫn của Giang Dĩ Minh, Trương Mạnh Khôi đã mua một số máy vôi hóa và đặt tất cả chúng dưới tầng hầm, đồng thời gọi vài người đến để mọi người cùng nhau thực hiện quá trình vôi hóa.
“Anh Minh, em đã kiểm tra trên mạng đêm qua, những viên đá này đều là đá phỉ thúy thô, đúng không?” - Trương Mạnh Khôi nói với Giang Dĩ Minh: "Nếu những khối đá thô này có thể tạo ra ngọc phỉ thúy, vậy thì anh trai à, anh sẽ phát tài luôn rồi!"
"Không phải tôi nói cho cậu biết rồi sao? Giá của những viên đá này ít nhất cũng phải hơn 180.000.000.000" - Giang Dĩ Mịn nói. Đương nhiên, Giang Dĩ Minh chỉ nói về giá cả của đá phỉ thúy, nếu tất cả được chế tác thành đồ trang sức và được Tôn Kình Tùng giúp chạm khắc, thì giá cả sẽ khác, ít nhất là hơn 300.000.000.000!"
“Tuyệt vời!” - Trương Mạnh Khôi giơ ngón tay cái lên nói: "Thảo nào anh Minh lại coi thường cổ phần trong quán bar của em!"
"Đừng nói nhảm nữa, cậu hãy nhớ kỹ, hai ngày này tìm cho tôi một khu nhà mặt tiền. Nên lớn một chút, tốt nhất là một căn nhà hai tầng. Tôi muốn mở một cửa hàng trang sức thất lộng lẫy" - Giang Dĩ Minh nói với Trương Mạnh Khôi: "Ngoài ra, cậu có thể giúp tôi tìm xem có xưởng chế tác ngọc phỉ thúy nào ở thành phố Nam Hoàng không. Nếu ở thành phố Nam Hoàng không có, cậu hãy giúp tôi tìm xem có thành phố nào gần đó có không."
Mặc dù Tôn Kình Tùng đã giúp chạm khắc, nhưng có hàng trăm kiểu trang sức được bán trong một cửa hàng trang sức, nếu Tôn Kình Tùng chạm khắc tất cả chúng, Tôn Kình Tùng chắc chắn sẽ cạn kiệt sức lực, mệt chết mất. Do đó, với những trang sức số lượng lớn, tốt nhất vẫn cần tìm xưởng gia công và sử dụng máy móc để khắc!"
Trong buổi sáng hôm sau, Giang Dĩ Minh đã ở đây để phân tách đá.