Nói xong Dương Tư Khôn bỏ đi với khuôn mặt nhăn như da bò.
Tôn Kình Tùng cười tức giận: “Cậu nói xem, loại người này không thể xem bệnh cho người khác, còn không biết xấu hổ mà đòi tiền, lúc bỏ đi còn nói mấy lời như vậy, tôi thật không biết, cái tính kiêu ngạo của cậu ta rốt cuộc là học từ đâu mà ra.”
Giang Dĩ Minh cũng cười, quả thực hành vi này của Dương Tư Khôn để cho người khác thấy, đúng quả thật mất mặt.
“Đúng rồi.” Đột nhiên Giang Dĩ Minh nói với Tôn Kình Tùng: “Thầy Tôn, trước đây Dương Tư Khôn nói ông bị viêm dạ dày mãn tính, chuyện này là thật, đơn thuốc mà cậu ta đưa cho ông, ông cứ dựa theo đó mà lấy thuốc, cứ dưỡng từ từ sẽ khỏi bệnh thôi.”
“Được!”
Bởi vì đã điều trị xong bệnh của Tôn Kình Tùng, cho nên Tôn Kình Tùng cũng thực hiện lời hứa trước đó, chỉ cần Giang Dĩ Minh đang đá tới, ông ta sẽ khắc miễn phí toàn bộ đá cho anh.
Mà Dương Dĩ Minh cũng không vì Tôn Kình Tùng khắc đá miễn phí cho mình, mà cứ mang số lượng lớn đá đến cho ông ta khắc.
Miếng phỉ thúy loại thủy tinh màu xanh Đế Vương quả thật không nhỏ, sau khi Giang Dĩ Minh định mở ra, thì gửi miếng phỉ thúy kia đến, nhờ Tôn Kình Tùng giúp anh khắc đồ trang sức cho Thẩm Thanh Nga, sau đó để ông ta giúp anh khắc vài món đồ tốt, đợi đến lúc mở cửa hàng trang sức, sẽ đặt trong cửa hàng như bảo vật trấn ở cửa hàng.
Một cửa hàng trang sức, nếu như có tác phẩm của một bậc thầy điêu khắc như Tôn Kình Tùng để trưng bày trong cửa hàng, chắc chắn sẽ nâng tầm đẳng cấp của cửa hàng lên, cũng có thể thu hút nhiều khách hàng hơn.
Sau khi đã trao đổi phương thức liên lạc với Tôn Kình Tùng, Giang Dĩ Minh lái xe rời đi.
Lúc này cũng đã gần đến giờ đón Thẩm Thanh Nga tan ca rồi, anh cứ thế lái xe, tăng tốc rồi cuối cùng cũng đến chỗ tập đoàn Thẩm Thị.
“Tối hôm nay muốn ăn gì?” Ngồi trên xe, Giang Dĩ Minh vừa lái xe, vừa nhìn Thẩm Thanh Nga rồi hỏi.
Hôm nay Thẩm Thanh Nga mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng trông rất chuyên nghiệp, phía dưới mặc một chiếc váy đen bó sát ôm lấy phần eo, hai chân mang đôi tất đen, cả người lộ rõ đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Đặc biệt là chiếc áo sơ mi chuyên nghiệp đó, lúc Giang Dĩ Minh đang lái xe, liếc mắt nhìn qua, luôn thấp thoáng một khe hở, nhìn thấy được thấp thoáng màu của nội y, và một làn da trắng như tuyết.
Mặc dù nhìn như vậy sẽ không nhìn thấy được toàn diện, nhưng cảm giác nhìn trộm này, lại thú vị hơn cảm giác có thể nhìn thấy toàn bộ.
“Anh còn dám nhìn trộm nữa, có tin tôi sẽ móc mắt anh không?” Thẩm Thanh Nga tức giận nhìn Giang Dĩ Minh, lạnh lùng nói.
“Có thể đừng lạnh lùng như vậy không?” Giang Dĩ Minh nói: “Không phải chỉ là hôm qua đã hút một điếu thuốc trên xe sao, sau này không hút nữa được chưa?”
Thẩm Thanh Nga đảo mắt nhìn Giang Dĩ Minh rồi nói: “ Anh biết thứ tôi để tâm không phải là chuyện hút thuốc mà, thứ tôi để tâm chính là anh cho rằng bản thân đã có chút thành tựu nên bắt đầu không còn kiêng dè gì trước mặt tôi, hành động này của anh mới là điều khiến tôi không thích nhất, điều mà tôi ghét nhất.”
“Được rồi được rồi.” Giang Dĩ Minh cười rồi nói: “Tôi đảm bảo sau này sẽ không hút thuốc trên xe nữa, cũng sẽ không cả gan trơ tráo trước mặt cô nữa, được chưa?”
Thẩm Thanh Nga thấy thái độ của Giang Dĩ Minh cũng không tệ, cho nên lúc này sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Cô còn chưa nói với tôi tối nay muốn ăn gì?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Tôi cũng không biết!” Thẩm Thanh Nga lắc đầu nói: “Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi, lâu rồi chưa ăn, tự dưng hơi thèm.”
“Được!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Vậy thì rẽ vào phía bên trái ở đằng trước.” Thẩm Thanh Nga nói: “Rẽ trái có một Wanda plaza, ở trong đó có một quán đồ nướng bằng gỗ, mấy tháng trước đã từng đi qua một lần, mùi vị cũng không tệ.”
“Quán đồ nướng bằng gỗ ư? Đó có phải là nhà hàng đồ nướng dạng chuỗi không?” Giang Dĩ Minh nói.
“Đúng vậy!” Thẩm Thanh Nga gật đầu nói,
“Đúng là nhàm chán!” Giang Dĩ Minh nói: “Muốn ăn đồ nướng, thì phải đi mấy quán ăn ngoài trời, đi ăn đồ nướng ở mấy chỗ đó, ăn những món đó mới có thể ăn được tinh túy của đồ nướng, bây giờ đã sắp sáu giờ rồi, có lẽ mấy chỗ đó cũng bày ra rồi, đi, tôi dẫn cô đi ăn.”
“Thịt nướng trên quầy, không phải sẽ rất không sạch sẽ sao?” Thẩm Thanh Nga hỏi, đây không phải lần đầu cô nghe người khác nói, đồ ăn vặt ở các quán lề đường mới là ngon nhất. Chỉ là cũng vì không có thời gian, hoặc là cảm thấy quá mất vệ sinh, cho nên mãi cũng chưa đi thử qua.
Chỉ là khi Giang Dĩ Minh nói những điều này, cô cũng không phản kháng gì.
“Tại sao lại không sạch sẽ? Hơn nữa nói, cho dù có không sạch sẽ cũng không sao, có tôi là bác sĩ ở đây rồi, cô sợ gì chứ?” Giang Dĩ Minh cười hi hi, nói.
“Một chút kỹ năng y khoa đó của anh cũng có thể tính là bác sĩ sao?” Thẩm Thanh Nga chế giễu liếc nhìn Giang Dĩ Minh.
Tp. Nam Hoàng có một con sông, gọi là sông Nam Hoàng, tương truyền đây là một phụ lưu của sông Hoàng Hà, con sông mẹ của nước Trung Mỹ.
Con sông này chảy qua khu đô thị của thành phố Nam Hoàng, mà bên cạnh con sông này có một chợ đêm, ở đây có hầu hết các loại thức ăn tối, toàn bộ đều ăn được.
Lúc Giang Dĩ Minh lái xe đến đây, đã là bảy giờ tối rồi, trời cũng đã bắt đầu sập tối, mà người đến chợ đêm cũng bắt đầu càng lúc càng đông.
Sau khi đã tìm được một chỗ tốt để đậu xe, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga cùng nhau đi vào chợ đêm.
Lúc đi trên đường thì hai người giữ khoảng cách xa nhau, giống như bọn họ là hai người hoàn toàn không quen biết nhau, Giang Dĩ Minh nhìn Thẩm Thanh Nga, sau đó cười hi hi, rồi từ từ tiến sát vào phía cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!