“Tôn tiên sinh, ông lựa chọn tin tưởng cậu ta ư?” Dương Tư Khôn nghe thấy lời của Tôn Kình Tùng thì lúc này sững sờ, hỏi: “Tôn tiên sinh, người này, nhưng người này đang giả thần giả quỷ…”
“Cho dù cậu ta là một tên giang hồ gạt người đang giả thần giả quỷ, tôi cũng lựa chọn tin cậu ta!” Tôn Kình Tùng nói lớn tiếng: “Chí ít, cậu ta có thể nhìn ra được tôi mắc bệnh Alzheimer, còn cậu, dù đã bắt mạch cho tôi, nhưng vẫn không kiểm tra ra được.”
Nói xong, Tôn Kình Tùng lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm trong phòng xét nghiệm, rồi ném cho Dương Tư Khôn, nói: “Dương tiên sinh, tờ giấy xét nghiệm này là của bệnh viện y học liên hiệp Bắc Kinh, trên đó có ghi rất rõ ràng, tôi bị bệnh Alzheimer ở mức độ nhẹ, không phải cậu cũng định nói bệnh viện y học liên hiệp Bắc Kinh cũng là đồ giang hồ lừa bịp giả thần giả quỷ đó chứ?”
Thật sự, y thuật của Dương Tư Khôn hơi kém, không thể kiểm tra ra bệnh của ông ta, Tôn Kình Tùng vốn không vì thế mà tức giận, suy cho cùng thì khả năng của con người có giới hạn, điều này có thể hiểu được.
Nhưng kể từ lúc bắt đầu, Dương Tư Khôn luôn công kích Giang Dĩ Minh, luôn công kích Giang Dĩ Minh không thương tiếc, điều này khiến cho Tôn Kình Tùng trở nên tức giận, hơn nữa điều này cũng cho thấy được trình độ giáo dục của một người, do đó có thể thấy được trình độ giáo dục của Dương Tư Khôn vô cùng thấp.
Năng lực của bản thân thấp, còn luôn hạ thấp người khác, điều này làm cho Tôn Kình Tùng vô cùng khó chịu.
Mà ngược lại, Giang Dĩ Minh ở bên cạnh, bất luận Dương Tư Khôn có hạ thấp anh như thế nào, Giang Dĩ Minh luôn giữ nụ cười trên mặt, không hề tranh cãi với Dương Tư Khôn làm gì, cứ như vậy, phẩm chất cao hay thấp giữa hai người họ đã được phân định rõ ràng.
“Chuyện này…” Nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm, Dương Tư Khôn nói không nên lời, không ngờ tới, Tôn Kình Tùng vậy mà lại có giấy xét nghiệm.
“Tôi không nói với Giang Dĩ Minh rằng tôi có bệnh, nhưng sau khi cậu ta vào, chỉ bắt tay tôi thì đã chuẩn đoán được tôi mắc chứng bệnh Alzheimer, hơn nữa, còn chuẩn đoán được thời gian tôi mắc bệnh, bệnh tình hiện nay của tôi đã phát triển đến bước nào.” Tôn Kình Tùng nói.
Lúc này Dương Tư Khôn vội vàng nói: “Tôn tiên sinh, chuyện này có thể là do sau khi Giang Dĩ Minh đã điều tra qua ông, mới nói ra được, loại giang hồ lừa bịp này, cái loại lừa bịp này trước khi đi lừa sẽ tìm người đi điều tra tình hình của người bị lừa, sau đó cố tình làm như đó là phán đoán của chính mình, dùng để lấy lòng tin của người bị lừa…”
“Hừ, cứ cho là tôi bị lừa, tôi cũng tình nguyện bị Giang Dĩ Minh lừa!” Tôn Kình Tùng tức giận nói, sau đó ông ta quay qua cười với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, làm phiền cậu, đến giúp tôi điều trị bệnh một chút nha.”
“Được thôi!” Lúc này Giang Dĩ Minh đứng dậy, lấy kim bạc từ trong túi ra, sau đó đi qua phía Tôn Kình Tùng.
“Tôn tiên sinh!” Giang Dĩ Minh nói với Tôn Kình Tùng: “Lần này tôi sẽ châm cứu cho ông, ông cứ yên tâm, sau khi tôi châm cứu xong rồi, bệnh Alzheimer của ông sẽ không tái phát nữa, sau này bất kể ông làm gì, tay cũng sẽ không run nữa.”
“Đang đùa gì vậy chứ!” Đột nhiên lúc này Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên rồi nói: “Châm cứu một lần mà đã trị xong bệnh Alzheimer, đây đúng là khoác lác mà, Giang Dĩ Minh, cậu nghĩ cậu là thần tiên à, đây đổi lại là tôi, cho dù là thời gian hai năm trị bệnh, tôi cũng không dám nói.”
“Cậu không làm được, chỉ có thể nói vì năng lực của cậu kém cỏi!” Tôn Kình Tùng giận dữ nhìn Dương Tư Khôn, qua khoảng thời gian ngắn tiếp xúc này, ấn tượng của anh ta đối với Tôn Kình Tùng có thể nói là vô cùng tệ, bây giờ cho dù là nhìn, Tôn Kình Tùng cũng không muốn nhìn anh ta một cái.
“Năng lực của tôi kém ư?” Dương Tư Khôn kỵ nhất là người khác nói năng lực mình kém, nhất thời xông tới lớn tiếng với Tôn Kình Tùng: “Tôn Kình Tùng, đây rõ ràng là lão già ông hồ đồ rồi, vậy là lại chọn đi tin tưởng một kẻ lừa gạt như cậu ta, hừ, Tôn Kình Tùng ông cứ đợi đó, nhất định ông sẽ bị cậu ta lừa xoay như một cái chong chóng.”
“Cậu nói cái gì?” Cũng vào lúc này, đột nhiên cậu Bạch đứng dậy, xông tới hét lo vào mặt của Dương Tư Khôn, mặc dù ngày bình thường cậu Bạch rất kiêu ngạo, nhưng từ khi bước vào đây thì luôn giữ thái độ tôn kính sư phụ, ai dám làm gì sư phụ cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ đấu với kẻ đó đến cùng!
“Tôi cứ nói vậy đó, làm sao nào?” Dương Tư Khôn tiếp tục lớn tiếng nói: “Sư phụ cậu tin cậu ta, thì sư phụ cậu hồ đồ rồi, già cả nên mắt kém, hừ, mấy người như các người, đừng nói là để tôi điều trị, cho dù là các người có mời tôi, quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trị cho các người!”
“Cút!” Lúc này cậu Bạch giận dữ hét lên.
Tuy nhiên trong lúc Dương Tư Khôn và cậu Bạch cãi nhau, thì Giang Dĩ Minh đã thu kim bạc về.
Cười với Tôn Kình Tùng rồi nói: “Thầy Tôn, tôi đã châm cứu cho ông xong rồi, ông có thể thử xem, bây giờ còn run nữa hay không!”
“Được!” Tôn Kình Tùng gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở cái hộp này ra, lấy ra một miếng nhựa, trên bề mặt có rất nhiều lỗ nhỏ, mà bên cạnh tấm bảng còn có một cây kim nhỏ, đây là thứ được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân mắc chứng Alzheimer, để cho bọn họ bình thường có thể tập luyện nhiều hơn.
Tôn Kình Tùng cầm cây kim nhỏ đó lên, sau đó bắt đầu đâm cây kim nhỏ vào mấy cái lỗ nhỏ trên tấm bảng.
Chỉ là, điều mà ông ta không ngờ tới là, lúc trước đây tay ông ta không ngừng run rẩy, cho dù là bản thân muốn chọc cây kim vào những cái lỗ nhỏ đó, nhưng đến cuối cùng đều không làm được.
Nhưng hôm nay ông ta phát hiện tay của mình đã không còn run nữa, bất luận bản thân muốn chọc cái lỗ nhỏ nào cũng có thể dễ dàng đưa cây kim vào.
Sau khi luyện tập vài lần liên tiếp, cuối cùng, Tôn Kình Tùng nắm lấy tay của Giang Dĩ Minh nói: “Dĩ Minh à, cảm ơn cậu rất nhiều, thật sự cảm ơn cậu! Tôi thật sự không nghĩ đến bệnh này của tôi sẽ có ngày trị khỏi!”
Giang Dĩ Minh mỉm cười nói: “Tôn tiên sinh, mặc dù chứng bệnh Alzheimer tạm thời đã được tôi trị khỏi, nhưng vẫn chưa trị dứt điểm được, tiếp theo cứ ba tháng tôi lại đến châm cứu cho ông một lần, giống như hôm nay vậy, chỉ cần được châm cứu đúng giờ, tôi bảo đảm, cả đời này của ông sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đừng nói là ba tháng, cho dù mỗi ngày đều phải châm cứu, chỉ cần tay tôi không run nữa, thì tôi vui lắm rồi!” Tôn Kình Tùng cười ha ha nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!