Miệng Dương Tư Khôn đúng là lanh lợi!
Nói hai ba câu đã lập tức nói Giang Dĩ Minh là một kẻ lừa đảo giang hồ.
Phía trước nói bản thân quen biết Giang Dĩ Minh, phía sau lại nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, đây không phải rõ ràng nói cho cậu Bạch và Tôn Kình Tùng nghe Giang Dĩ Minh chính là một kẻ lừa đảo giang hồ sao?
“Anh ta là lừa đảo giang hồ?” Cậu Bạch nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, nói thật cậu ta rất ghét Giang Dĩ Minh, hiện tại Dương Tư Khôn nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, như vậy chắc chắn sư phụ sẽ không để Giang Dĩ Minh đến chữa bệnh cho ông ta.
Nói thật dù đánh không lại Giang Dĩ Minh nhưng chỉ cần có thể sỉ nhục Giang Dĩ Minh một chút, khiến Giang Dĩ Minh khó chịu thì trong lòng cậu Bạch sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái!
“Cậu Bạch.” Dương Tư Khôn nói: “Xin hỏi, cậu có từng nghe nói lúc chữa bệnh cho người ta, nói người này bệnh là vì trúng tà chưa? Xin hỏi, cậu đã bao giờ thấy lúc bác sĩ chữa bệnh rải một ít gạo lên mặt đất, sau đó hét lớn một tiếng cút ra ngoài chưa? Các người nói xem, đây không phải là lừa đảo giang hồ giả thần giả quỷ thì là cái gì?”
“Tôi biết ngay mà!” Cậu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Cũng may chưa xem bệnh cho sư phụ, nếu không chúng tôi đều sẽ bị anh lừa! Anh cút đi cho tôi!”
Giang Dĩ Minh ở bên cạnh nghe vậy chỉ thản nhiên cười cười.
Đông y và huyền thuật từ xưa đến nay chính là không phân biệt, phàm là Đông y có chút năng lực ít nhiều đều sẽ hiểu được chút huyền thuật.
Dương Tư Khôn này thân là một bác sĩ Đông y lại nói mình giả thần giả quỷ, điều này có thể nói rõ trình độ Đông y của ông ta thật sự quá hạn hẹp!
Mà một bác sĩ như ông ta có thể trở thành một nhà Đông y ở trong xã hội hiện nay, có thể thấy được Đông y hiện giờ đã rơi vào tình trạng nào.
Lúc này Dương Tư Khôn mang theo nụ cười thắng lợi nhìn Giang Dĩ Minh.
Ông ta chính là muốn chèn ép Giang Dĩ Minh!
Ai bảo sáng nay cậu làm tôi mất mặt làm gì?
Nói xong, Dương Tư Khôn tiến lên nói với ông Tôn Kình Tùng: “Ông Tôn, hiện tại hãy để tôi giúp ông kiểm tra.”
“Được!” Rõ ràng Tôn Kình Tùng cũng tin tưởng Dương Tư Khôn nhiều hơn, dù sao thì hiện tại Dương Tư Khôn cũng có danh tiếng ở bên ngoài, hơn nữa Dương Tư Khôn cũng đã hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, nói là bác sĩ Đông y thì càng thuyết phục hơn.
Dương Tư Khôn tiến lên, vươn tay bắt mạch trên cổ tay Tôn Kình Tùng.
Chỉ thấy Dương Tư Khôn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tôn Kình Tùng, sau đó hai mắt hơi nhắm lại, bắt đầu bắt mạch.
Không biết năng lực như thế nào nhưng công đoạn đầu vẫn rất đầy đủ.
Sau khoảng một phút, Dương Tư Khôn thu tay trở về.
“Bác sĩ Dương, xin hỏi bệnh này của tôi khó chữa không?” Tôn Kình Tùng mở miệng hỏi.
“Không khó…” Dương Tư Khôn xua tay, nói: “Lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông, sau đó sẽ kê cho ông một phương thuốc, mỗi ngày một liều, uống hai lần, dùng kiên trì ba tháng thì có thể khỏi hẳn!”
“Thật sao?” Tôn Kình Tùng lập tức kích động, vội vàng hỏi.
“Đương nhiên!” Dương Tư Khôn nói: “Đối với tôi, có những căn bệnh, trị liệu quả thực chỉ như một món ăn nhỏ!”
Dương Tư Khôn dường như giả vờ, lúc viết phương thuốc cho Tôn Kình Tùng còn cố ý lấy ra một cây bút lông, một khay mực, sau đó bắt đầu viết phương thuốc.
Rất nhanh, phương thuốc được viết xong, ông ta đưa cho Tôn Kình Tùng: “Ông Tôn, bệnh này của ông cần phải điều dưỡng, cho nên trong thời gian tới ông cần chú ý ăn uống, ăn nhiều đồ thanh đạm, ăn ít dầu mỡ chua cay, sau đó mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ, ba tháng sau nhất định sẽ khỏi hẳn!”
Nghe Dương Tư Khôn nói như vậy, lông mày của Tôn Kình Tùng và cậu Bạch lập tức nhíu lại.
Mà sau khi Tôn Kình Tùng nhìn về phía Dương Tư Khôn kê đơn thuốc, lúc này mới mở miệng nói với Dương Tư Khôn: “Bác sĩ Dương, nếu như tôi không nhìn lầm, thì thuốc ông kê cho tôi là trị bệnh dạ dày đúng không?”
“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu, nói: “Tôi vừa mới bắt mạch cho ông, quả thật kiểm tra ra ông có triệu chứng viêm dạ dày mãn tính, cho nên mới kê cho ông loại thuốc này, bệnh dạ dày mà, ba phần trị, bảy phần dưỡng, dùng phương thuốc này của tôi sau đó từ từ điều dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, tin tôi đi, không có vấn đề gì đâu!”
Bởi vì cậu Bạch không nói cho Dương Tư Khôn biết rốt cuộc Tôn Kình Tùng bị bệnh gì, một mặt cũng vì muốn xem y thuật của Dương Tư Khôn rốt cuộc như thế nào, mặt khác quả thực là chưa kịp nói cho ông ta.
Nhưng thật sự không ngờ, giây phút này Dương Tư Khôn kiểm tra cho Tôn Kình Tùng lại là bệnh dạ dày.
“Chỉ có bệnh dạ dày thôi sao?” Lúc này Tôn Kình Tùng cũng nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu, nói: “Tôi thông qua bắt mạch đã tiến hành tìm hiểu được sức khỏe của ông Tôn, mặc dù bây giờ ông Tôn đã tám mươi tuổi, nhưng ngoại trừ dạ dày có một số vấn đề ra thì những nơi khác trên cơ thể đều được dưỡng không tồi, không có bất kỳ vấn đề gì.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!