Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

“Cậu là bác sĩ sao?” Ông Tôn Kình Tùng nhìn về phía Giang Dĩ Minh, lại hỏi lần nữa.

Giang Dĩ Minh mỉm cười, gật đầu nói: “Thầy Tôn, đúng vậy, tôi là bác sĩ, hơn nữa tôi còn là bác sĩ Đông y. Như tôi vừa nói, tôi không tìm bất kỳ ai hiểu rõ tình hình của ông, hiện tại tôi hiểu rõ nhiều như vậy cũng là vì tôi vừa bắt tay với ông mới hiểu được.”

“Còn tôi có mục đích gì…” Giang Dĩ Minh nói: “Mục đích thực sự của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn ông giúp tôi điêu khắc mấy thứ.”

“Nhưng…” Tôn Kình Tùng cười cười nói: “Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không ngại nói rõ. Quả thật tôi yêu ngành nghề điêu khắc này rất sâu đậm, mặc dù năm nay tôi đi du lịch khắp nơi, nhưng vẫn chưa chạm vào phỉ thúy, không đụng đao điêu khắc đối với tôi thật sự là một kiểu tra tấn. Tôi rất muốn có thể lần nữa cầm đao điêu khắc, có thể lần nữa tiến hành điêu khắc phỉ thúy, chỉ tiếc tôi mắc bệnh này, tôi cũng không tìm được bác sĩ, nhưng trên thế giới trước mắt, trị liệu đối với Alzheimer cho đến nay đều là phương thức trị liệu bảo thủ, vẫn không có phương pháp trị liệu nào có thể hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ sở thích nhiều năm. Chàng trai trẻ, cậu muốn tác phẩm của tôi, có điều rất đáng tiếc.”

Giang Dĩ Minh cười nói: “Thầy Tôn, lẽ nào đến bây giờ ông vẫn chưa nghe ra có ý gì sao?”

“Cậu…” Bỗng chốc ánh mắt Tôn Kình Tùng sáng ngời nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Ý cậu là cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi sao?”

“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Chứng bệnh Alzheimer đối với điều kiện y tế hiện tại quả thật không có phương pháp chữa trị hoàn chỉnh, nhưng đối với tôi không phải là việc khó, huống hồ ông vẫn còn rất nhẹ, chưa phát triển đến giai đoạn sau nên trị liệu rất dễ!”

“Được!” Tôn Kình Tùng trong nháy mắt kích động nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Chàng trai, chỉ cần cậu có thể trị khỏi chứng bệnh Alzheimer của tôi, từ nay về sau, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, cậu muốn tôi điêu khắc cho cậu cái gì thì tôi sẽ điêu khắc cho cậu cái đó, hơn nữa còn là miễn phí!”

“Được!” Nghe Tôn Kình Tùng nói như vậy, Giang Dĩ Minh cũng kích động nói: “Được rồi, thầy Tôn, chúng ta không nói những thứ vô dụng này nữa, bắt đầu trị liệu đi!”

“Được!”

Nói xong, Giang Dĩ Minh lập tức lấy ra ngân châm từ trong túi áo.

Chứng bệnh Alzheimer quả thật trị liệu rất khó, nhưng đối với Giang Dĩ Minh hiểu rõ hơn một nghìn huyệt vị trên cơ thể con người, lại là người có linh khí thì chuyện này chỉ là một đĩa thức ăn, soát kẻ trộm!

“Đợi đã!” Lúc này đột nhiên cậu Bạch vươn tay ra ngăn cản Giang Dĩ Minh.

Cậu ta đưa ánh mắt nhìn về phía Tôn Kình Tùng nói: “Sư phụ, sao thầy có thể tùy tiện tin tưởng một người vậy chứ? Chứng bệnh Alzheimer chính là vấn đề nan giải mà toàn cầu đều không thể khắc phục, hơn nữa Giang Dĩ Minh này còn là một bác sĩ Đông y…”

“Con đừng xem thường Đông y, Đông y là kho báu của nước Trung Mỹ chúng ta, chúng ta là người Trung Mỹ…” Đúng lúc này Tôn Kình Tùng giận dữ mắng cậu Bạch, nói.

“Sư phụ, con không có ý xem thường Đông y!” Cậu Bạch vội vàng nói: “Con chỉ nói Giang Dĩ Minh là một bác sĩ Đông y, mọi người đều biết phàm là bác sĩ Đông y có chút năng lực, ai mà không phải là người lớn tuổi chứ? Không năm sáu mươi tuổi đều không dám nói trình độ của mình trong Đông y sâu bao nhiêu, thầy xem Giang Dĩ Minh này còn trẻ như vậy…”

“Huống hồ xưa giờ đều là bệnh nhân đi cầu xin bác sĩ, đâu có bác sĩ nào chủ động đến cầu xin bệnh nhân chứ?”

“Điều này…” Bị cậu Bạch nhắc nhở như vậy, lập tức Tôn Kình Tùng cũng có chút hoài nghi.

Quả thật Đông y rất lợi hại, nhưng Đông y lợi hại chỉ có những người lớn tuổi mới lợi hại, dù sao Đông y không phải một sớm một chiều là có thể học được mà cần dựa vào thời gian, tích lũy từng chút từng chút, thực hành từng chút từng chút, như vậy mới có thể từ từ hiểu được Đông y, hiểu rõ Đông y!

“Sư phụ!” Lúc này cậu Bạch tiến lên nói: “Thầy mắc chứng bệnh Alzheimer, sau này không thể chạm vào điêu khắc, làm học trò con cũng luôn cảm thấy bi thương và tiếc nuối cho thầy, lần này mời thầy đến thành phố Nam Hoàng, trên thực tế, con đã tìm cho thầy một nhà Đông y ở bên này, con đã mời ông ấy đến xem cho thầy một chút.”

“Nhà Đông y?” Tôn Kình Tùng ngây ra, nói: “Thầy có nghe nói ở thành phố Nam Hoàng này quả thật có một nhà Đông y, tên là Dương, Dương gì nhỉ?”

“Dương Tư Khôn!” Cậu Bạch nói: “Sư phụ, người con mời đến cho thầy chính là Dương Tư Khôn này.”

“Đúng đúng đúng, là Dương Tư Khôn!’ Tôn Kình Tùng lập tức nhớ ra, nói: “Nghe nói, Dương Tư Khôn bọn họ chính là tổ truyền y thuật Đông y, hơn nữa tổ tiên còn xuất hiện một ngự y từng xem bệnh cho Hoàng đế Quang Tự!”

“Đúng vậy!” Cậu Bạch gật đầu, nói: “Vừa rồi ông Dương đã gửi zalo cho con, hiện đang trên đường đến đây, có lẽ vài phút nữa là tới.”

Giang Dĩ Minh nghe vậy cười lên, Dương Tư Khôn, không phải là bác sĩ Đông y sáng nay gặp được ở nhà La Thành sao?

Không ngờ danh tiếng của ông ta ở bên ngoài lớn như vậy.

Đang nói lời này, lúc này cửa văn phòng lập tức xuất hiện một người.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!