Cậu Bạch thật sự có ý muốn chết rồi.
Sau khi Gianh Dĩ Minh đánh ngã hết người của cậu ta thì lập tức đi ngay, cậu Bạch càng bực tức hơn, thế nên cậu ta lập tức bảo những người này bò dậy và đuổi theo Giang Dĩ Minh.
Nhưng mà vừa mở miệng, cậu ta lập tức lớn tiếng khóc!
Khóc ư?
Tại sao lại khóc?
Đang yên đang lành, dù tức giận cũng không đến nỗi khóc chứ?
Chính bản thân cậu Bạch cũng không biết, tại sao mình lại khóc, hơn nữa còn là loại khóc không ngừng được. Nhất là khi nhìn những thuộc hạ đó sững sờ nhìn bản thân, lúc bản thân nhìn thấy những khuôn mặt sững sờ đó, thậm chí cậu ta còn muốn cười.
Nhưng mà, không thể cười được, vừa há miệng ra là khóc!
Hơn nữa, là loại loại khóc đến không nói nên lời.
Không dễ gì trôi qua được năm phút, tình hình của cậu Bạch hơi đỡ hơn một chút, có thể nói chuyện rồi.
"Cậu Bạch, cậu nói xem, có phải là thằng nhóc vừa nãy giở trò xấu không?" Một tên thuộc hạ bước lên phía trước phân tích.
Cậu Bạch nghĩ một chút, sau đó tức giận gật đầu, nói: "Chắc là hắn ta, nếu như không phải là hắn ta, vậy tại sao lúc hắn ta đi, lại nói những câu như tôi sẽ tặng đá cho hắn ta? Chắc chắn là hắn ta tưởng rằng, tôi sẽ khóc mãi, không ngừng lại được, cho nên bất đắc dĩ, chỉ đành cầu xin hắn ta, sau đó tặng đá cho hắn ta, bảo hắn ta giúp tôi không nữa nữa! Không ngờ được rằng, vậy mà tôi lại chống đỡ được!"
"Đúng, cậu Bạch, đúng là như vậy!" Tên thuộc hạ đó gật đầu: "Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp người, bắt cái tên nhóc đó lại."
"Mau lên, ông đây lớn bằng chừng này, cũng chưa từng khóc lâu như vậy. Mau đi bắt hắn ta tới đây, ông đây muốn hắn ta chết." Lúc này đôi mắt của cậu Bạch đỏ tươi, đương nhiên, có liên quan đến chuyện khóc lâu như vậy, nhưng mà trong ánh mắt lại toàn là sự tức giận.
Từ trước tới giờ, đều là cậu ta chỉnh người khác, lúc nào, người khác cũng có thể chỉnh cậu ta?
Hôm nay, Giang Dĩ Minh làm cậu ta xấu mặt hai lần, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu ta, cho nên cậu ta dám bảo đảm, lần này bắt Giang Dĩ Minh, cũng không phải đơn giản là chặt đứt một cái chân của Giang Dĩ Minh nữa!
Nhưng mà, vào lúc những tên thuộc hạ đó vừa xoay người chuẩn bị đi bắt Giang Dĩ Minh.
Cậu Bạch lại đột nhiên lớn tiếng bật cười.
"Hahaha…"
Những tên thuộc hạ đó sững sờ quay đầu lại, họ nhìn cậu Bạch, hỏi: "Cậu Bạch, cậu, cậu cười cái gì vậy?"
"Hahaha…"
Lúc này, họ chỉ thấy cậu Bạch ôm bụng, há miệng, ra sức lớn tiếng cười, có lẽ là cười đến mức đau bụng, thậm chí cả người bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Hahaha…"
"Hahaha… Ôi trời, mẹ nó… Hahaha… toi rồi… bụng của tôi đau quá… Hahaha, mẹ nó… Hahaha… đau chết ông đây rồi… Hahaha…"
Nhìn thấy dáng vẻ thế này của cậu Bạch, cũng không kìm được bật cười theo.
Năm phút, cậu Bạch cười tròn năm phút, cuối cùng mới dừng lại.
Lúc này, cậu Bạch ngồi trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, quần áo có mấy chỗ bị kéo rách, cả người giống như quả bóng bị xẹp hơi, ở trên mặt đất thở hổn hển.
"Cậu Bạch, cậu, sao cậu lại cười như như thế?" Những tên thuộc hạ đó, cả người sững sờ đi về phía trước nhìn cậu Bạch, hỏi.
"Mẹ nó, sao tôi biết được." Cậu Bạch tức giận nói, cả người cười lớn năm phút, cậu ta thật sự có ý muốn chết rồi, đau bụng, cơ thịt trên mặt cũng đau theo.
Cả người mệt mỏi, cạn kiệt sức lực, dường như trải qua một chạy dài 10000 mét vậy.
"Cậu Bạch, không lẽ cái này cũng là do thằng nhãi lúc nãy làm ư?" Tên thuộc hạ đó hỏi.
"Thừa lời!" Cậu Bạch tức giận nói: "Nếu không phải hắn ta làm, cậu cảm thấy tôi sẽ giống như tên thần kinh cười như vậy ở đây cả buổi ư?"
"Vậy chúng ta…"
Tên thuộc hạ đó vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên nước mắt của cậu Bạch lại chảy ra, cậu ta bắt đầu lớn tiếng khóc.
Cứ như vậy, khóc năm phút, nghỉ ngơi một phút, cười năm phút, rồi lại tiếp tục khóc năm phút, vòng đi vòng lại.
Khoảng nửa tiếng sau, tinh thần của cậu Bạch gần như sắp sụp đổ, cậu ta thật sự không chịu nổi được nữa, vào giờ phút này, trong đầu đã không có thù hận gì với Giang Dĩ Minh nữa, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là mau chóng kết thúc loại dày vò vừa khóc vừa cười này.
Thế nên, cậu Bạch cố gắng kiềm chế, cậu ta đi cùng thuộc hạ vào thang máy đi xuống tầng một tìm Giang Dĩ Minh.
"Người anh em, người anh em…" Cậu Bạch đến trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với Giang Dĩ Minh: "Tôi tặng cho anh hòn đá này, anh, anh tha cho tôi có được không, tôi thật sự sắp điên rồi!"
Lúc này Giang Dĩ Minh đang hút thuốc, anh nhìn thấy cậu Bạch, anh hỏi: "Tôi nói này cậu Bạch, tôi đã làm gì cậu rồi? Cậu lại chạy tới đây bảo tôi tha cho cậu?"
"Anh…" Cậu Bạch chuẩn bị mở miệng, nhưng lại đột ngột nghẹn họng, đúng vậy, Giang Dĩ Minh đã làm gì mình?
"Người anh em, tôi không biết rốt cuộc anh đã làm gì tôi, nhưng mà, một lúc tôi lại khóc, một lúc tôi lại cười, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh tha cho tôi, anh nhìn trúng hòn đá nào, tôi tặng cho anh, tôi nhất định sẽ tặng cho anh!" Cậu Bạch vội vàng nói với Giang Dĩ Minh. Thật sự lúc này cậu ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện khác, bởi vì khoảng cách giữa khóc và cười chỉ cách có một phút, nếu như không làm xong trong một phút này, vậy thì theo quy luật, tiếp theo cậu ta sẽ tiếp tục khóc trong vòng năm phút.
Ở đây có nhiều người như vậy, nếu như cậu ta khóc năm phút ở đây, há chẳng phải sẽ rất mất mặt?
"Vừa nãy tôi đã nói với cậu rồi, bảo cậu ngàn vạn lần đừng tặng đá cho tôi, bởi vì không nhất định tôi sẽ nể mặt cậu." Giang Dĩ Minh nói.
"Người anh em, tha cho tôi, buông tha cho tôi đi." Cậu Bạch khẩn thiết cầu xin, nói: "Xin anh đó, cho tôi chút thể diện đi, tôi không chỉ tặng hòn đá này cho anh, hôm nay ở đây, chỉ cần là hòn đá anh nhìn trúng, toàn bộ sẽ do tôi thanh toán, thế nào, người anh em, anh tha cho tôi nhé!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!