Từ trong khách sạn rời đi, Giang Dĩ Minh cũng không có chỗ nào có thể đi, nhớ ra lúc trước đã đồng ý với Hồ Khải Tuấn là tặng cho con gái của ông ấy một mặt dây chuyền bằng ngọc, thế là, Giang Dĩ Minh lập tức lái xe đi đến nơi đổ thạch, mặc dù tốn vài trăm nghìn mua một mặt dây chuyền bằng ngọc cũng được, nhưng dù sao cũng là quà tặng, lại cộng thêm lúc trước Hồ Khải Tuấn còn cho mình 30.000.000.000, tặng một miếng ngọc vài trăm thì thật chẳng ra gì, lại cộng thêm tháng sau, là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của mình và Thẩm Thanh Nga, cũng phải tặng cô món món quà ra trò chứ!
Đến nơi đổ thạch để cược một khối phỉ thúy tốt một chút, sau đó tìm thợ điêu khắc một chút, làm một món đồ bằng ngọc độc nhất vô nhị tặng cho Thẩm Thanh Nga, vậy thì tốt biết bao, có thể diện biết bao, có ý nghĩa biết bao!
Trên thế giới này, vốn không hề thiếu người muốn giàu có trong vòng một đêm, cho nên đến chỗ đổ thạch, chỗ này vẫn luôn huyên náo như cũ, một đám người tiêu tiền mua đá.
May thay, hôm nay đến đây, không gặp phải hai người Trần Nhậm và Thẩm Mai An.
Khoảng thời gian này cũng không thấy hai người họ đến làm mình buồn nôn, chắc là tối hôm đó, sau khi bị dạy dỗ một trận nên ngoan ngoãn hơn nhiều rồi!
Vào nơi đổ thạch, từng đống đá, rực rỡ đủ loại, Giang Dĩ Minh cũng không vội, anh chỉ đi từ từ xem khắp nơi, xem xem có thể tìm được hòn đá nào tốt không, dù sao bây giờ trong túi cũng có 30.000.000.000, cũng không cần đặc biệt chọn những hòn đá có giá rẻ, chỉ cần phỉ thúy bên trong tốt, mua về cũng không lỗ là được!
"Cút ra!"
Vào lúc Giang Dĩ Minh đang từ từ xem đá, anh đột nhiên bị một người cố ý dùng sức đẩy mạnh sang một bên.
Giang Dĩ Minh lảo đảo mấy bước, suýt chút sữa thì ngã xuống mặt đất.
Sau khi đứng vững, anh ngoái xem phía sau.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, mặc toàn hàng hiệu lúc này đang được bốn, năm tên vệ sĩ vây quanh đi về phía trước.
Mà người vừa nãy suýt chút nữa đẩy ngã Giang Dĩ Minh là một trong bốn, năm tên vệ sĩ đó.
Không chỉ có Giang Dĩ Minh, còn có không ít người nữa cũng bị đẩy, thậm chí, có người còn bị đẩy ngã xuống mặt đất.
"Mẹ nó, các người mau cút ra, đừng chặn đường của cậu Bạch, làm lỡ thời gian của cậu Bạch, các người có đến nổi không? Cút đi, cút hết đi!" Tên vệ sĩ đi đầu tiên lớn tiếng hét lên với người đang xem đá ở phía trước: "Mày nói xem, mẹ nó mày cút đi!"
Tên vệ sĩ đó nhìn thấy Giang Dĩ Minh đã đứng vững mà vẫn chắn giữa đường, hắn ta bỗng nhiên chỉ Giang Dĩ Minh, lớn tiếng chửi.
Khuôn mặt của Giang Dĩ Minh hiện lên một nụ cười nhạt, anh giơ tay, bóp cái tay mà tên vệ sĩ đó giơ ra chỉ vào anh, sau đó, hơi dúng sức vặn!
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, theo đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra từ trong miệng tên vệ sĩ đó!
"A!!!"
Rất rõ ràng, ngón tay của hắn ta đã bị Giang Dĩ Minh vặn gãy!
"Các anh em, mau lên, mau lên đi!" Tên vệ đó không ngừng kêu la thảm thiết, hắn ta còn gọi những tên vệ sĩ ở phía sau, bảo bọn họ đến giúp đỡ!
Nhìn thấy những tên vệ sĩ còn lại đều xông lên, Giang Dĩ Minh mỉm cười cười lạnh lùng, chuẩn bị ra tay.
"Dừng tay!"
Vào lúc này, cậu Bạch đó đột nhiên bảo những tên vệ sĩ đó dừng lại, nói: "Đừng có ở đây làm lỡ thời gian."
Mấy tên vệ sĩ đó nghe thấy lời của cậu Bạch, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.
Cậu Bạch tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn Giang Dĩ Minh một chút, nói: "Dám ra tay với vệ sĩ của tao, mày to gan thật, nhưng mà hôm nay xem như mày gặp may, tao còn đang vội!"
"Ha…"
Nói xong, miệng cậu ta hơi động đậy, há miệng ra, nhổ một bãi nước miếng.
Mà bãi nước miếng đó thì trực tiếp rơi trên đôi giày thể thao của Giang Dĩ Minh!
Theo đó, cậu ta nhận thấy khăn giấy mà vệ sĩ đưa tới, lau miệng xong, cậu ta lại cút về phía mặt của Giang Dĩ Minh.
Cậu ta không quay đầu, cứ như vậy đi về phía trước!
"Hôm nay gặp được tôi, xem như cậu không gặp may!" Vẻ mặt của Giang Dĩ Minh lạnh tanh, anh giơ chân lên, trực tiếp đạp vào mông của cậu Bạch này.
Ầm một tiếng.
Cơ thể của cậu Bạch mất đi trọng tâm, cả người bổ nhào về phía trước như một con chó gặm xương!
Giang Dĩ Minh vốn không phải là một người thích tìm cớ gây chuyện, nhưng mà, người ta chọc vào mình, vậy thì anh cũng không nhẫn nhịn.
Không nói đến chuyện suýt chút nữa đẩy anh ngã xuống mặt đất, nhỏ nước miếng lên giày của anh, mà còn vứt giấy lau nước miếng lên mặt của anh. Mẹ nó, nếu không đạp cậu, ông đây thật sự trở thành kẻ vô tích sự!
"Mày làm gì đấy?"
Trong giây lát, tên vệ sĩ đó phản ứng lại, vội vàng quay người, lao về phía Giang Dĩ Minh!
Giang Dĩ Minh cười lạnh một tiếng, giơ chân lên là đá, đá vào bụng của tên vệ sĩ đi đầu tiên đó. Trong giây lát, tên vệ sĩ đó giống như con diều đứt dây, cả người ngã ra phía sau!
Động tác không hề ngừng lại, Giang Dĩ Minh tiếp tục giơ chân, chỉ trong vòng hai mươi giây ngắn ngủi, mấy tên vệ sĩ đó đều bị Giang Dĩ Minh đá ngã xuống mặt đất.
Anh đến bên cạnh cậu Bạch đó, lúc này cậu Bạch vẫn chưa bò dậy được.
Giang Dĩ Minh liếc nhìn cậu ta, anh nói: "Mặc dù cậu được người khác gọi là cậu Bạch, nhưng mà, cậu đừng quên, cậu cũng chỉ là một người mà thôi."
Nói xong, Giang Dĩ Minh giơ chân lên cọ chiếc giày đã bị làm bẩn đó lên âu phục màu trắng đó của cậu Bạch, cọ cho đến khi sạch nước miếng trên giày, cọ cho đến khi âu phục màu trắng của cậu Bạch xuất hiện một vết bẩn màu đen, Giang Dĩ Minh mới ngừng lại.
Anh quay người rời đi.
"Hay lắm!"
Mọi người xung quanh bỗng nhiên lớn tiếng kêu "hay lắm"!
Trong đó có không ít người vừa nãy đều bị những tên vệ sĩ diễu võ dương oai này xô đẩy, cho nên, mặc dù lúc này Giang Dĩ Minh trút giận cho bản thân nhưng cũng dường như trút giận cho những người này vậy!
"Nhãi ranh, mày chết chắc rồi!" Cậu Bạch bò từ dưới đất lên, phẫn nộ chỉ Giang Dĩ Minh.
"Vậy ư?" Giang Dĩ Minh nhíu mày, anh quay người, đi về phía cậu Bạch.