Giang Dĩ Minh ném một điếu thuốc về phía Trương Mạnh Khôi.
“Chuyện này cậu muốn làm đúng không?” Giang Dĩ Minh tức giận nói: “Người khác đã từng chơi qua, chúng ta tiếp tục chơi thì người ta sẽ nói chúng ta sao chép, không có sáng tạo?”
“Vậy, anh Dĩ Minh, anh định làm thế nào?” Trương Mạnh Khôi nghi ngờ khó hiểu hỏi.
“Qua đây!” Giang Dĩ Minh vẫy tay với Trương Mạnh Khôi, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai anh ta!
“Tuyệt, anh Dĩ Minh, thật sự quá tuyệt!” Trương Mạnh Khôi lập tức vươn ngón tay cái, nói với Giang Dĩ Minh: “Anh Dĩ Minh, anh không hổ là đại ca của em, thủ đoạn này, cách nghĩ này thật sự quá tuyệt, điều này tuyệt đối có thể khiến Lý An Nhiên mất đi thể diện rất lớn! Tuyệt quá rồi, anh đúng là thần tượng của em!”
“Đừng vội đắc ý!” Giang Dĩ Minh nói: “Làm tốt chuyện này cho tôi, đừng làm hỏng chuyện!”
“Yên tâm đi, anh Dĩ Minh, em có thể làm tốt chuyện này, em rất thành thạo những chuyện này!” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nói.
“Vậy thì được!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: “Tầng hầm này ngột ngạt quá, đi thôi, đi lên trên uống trà!”
Đám người Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi đi vào trong quán bar, lúc này là ban ngày không có khách, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Trương Mạnh Khôi gọi nhân viên phục vụ bưng mấy ly trà đến.
“Anh Dĩ Minh, mấy ngày nay việc làm ăn nơi này ngày càng tốt!” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nói: “Chỉ riêng đêm qua em đã kiếm được gần ba mươi triệu lợi nhuận, hì hì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trở thành phú ông cũng không thành vấn đề!”
Bây giờ Trương Mạnh Khôi phục sát đất Giang Dĩ Minh, người ta tùy tiện chỉ mấy chiêu đã có thể khiến một quán bar sắp đóng cửa khởi tử hồi sinh, chỉ riêng điều này đủ để khiến Giang Dĩ Minh làm đại ca cả đời của Trương Mạnh Khôi!
“Anh Dĩ Minh, như vậy đi, em chia ít cổ phần của quán bar này cho anh, anh thấy thế nào?” Trương Mạnh Khôi nói: “Em cũng không phân nhiều, hai chúng ta mỗi người năm mươi phần trăm, mỗi người một nửa, được không?”
Giang Dĩ Minh uống một ngụm trà rồi nói: “Bỏ đi, tôi không thèm chút tiền nhỏ này đâu, cậu tự giữ lại mà xài. Sau này, lúc tôi bảo cậu làm việc, cậu thành thật làm cho tôi là được rồi!”
“Đó là điều đương nhiên, nhưng cổ phần này…”
“Không cần thiết!” Giang Dĩ Minh xua tay, nói.
Cho dù một ngày kiếm được sáu mươi triệu, một tháng kiếm được một tỷ tám, Giang Dĩ Minh anh lấy một nửa cổ phần cũng mới chín trăm triệu, một năm cũng chỉ có chín tỷ mà thôi. Hiện tại trong tay anh chỉ riêng trong thẻ ngân hàng mà Hồ Khải Tuấn đưa cho anh đã có ba mươi tỷ, hơn nữa bây giờ Giang Dĩ Minh có nhiều thủ đoạn như vậy, tùy tiện làm chút thủ đoạn đã có thể kiếm chút tiền, cho nên đúng là anh xem thường chút tiền này.
Thấy Giang Dĩ Minh cố chấp không cần, Trương Mạnh Khôi cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Còn chưa nói, mặc dù Trương Mạnh Khôi chỉ là một tên côn đồ, não hạt dưa nhưng rất linh hoạt, hai người họ ngồi chưa được mấy phút đã có người đưa tới mấy món ăn đã nấu xong.
“Anh Dĩ Minh, đây là món ăn mẹ em nấu, vừa rồi em đã cho người quay về gói mang qua đây. Cùng nhau ăn chút đi?” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.
“Được, vậy thì ăn chút vậy!” Ngửi hương vị món ăn này không tồi, rất thơm, hơn nữa lúc này quả thật đã đến giờ cơm, Giang Dĩ Minh cũng đói bụng.
Mở hộp ra, tổng cộng có năm món một canh, đồ ăn không phải là thịt cá gì, chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường nhưng làm rất tinh xảo, màu sắc hương vị đều đầy đủ, hơn nữa có một loại hương vị món ăn nông thôn.
Không cần hỏi, vừa nhìn đã biết những nguyên liệu nấu món ăn này không phải đi mua mà là tự trồng nên.
Những nguyên liệu được mua trong chợ không có được hương vị này.
Bởi vì là buổi trưa, cho nên mọi người đều không uống rượu, chỉ ăn đơn giản chút đồ ăn.
“Trương Mạnh Khôi, hiện tại quán bar làm ăn không tồi, tiếp theo cậu dự định như thế nào?” Lúc ăn cơm, Giang Dĩ Minh nhìn về phía Trương Mạnh Khôi hỏi.
“Em định không lăn lộn nữa!” Trương Mạnh Khôi nói: “Lúc trước làm côn đồ cũng là vì quán bar làm ăn không tốt, mấy anh em ăn không đủ no, hiện tại việc làm ăn tốt lên, em cũng không muốn tiếp tục lăn lộn nữa, cứ kinh doanh quán bar này trước, làm lớn, làm mạnh, sau đó tích góp thêm chút tiền mở quán bar khác, hộp đêm gì đó.”
“Ừm, không tồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói. Trên thực tế, nhìn tướng mặt Trương Mạnh Khôi quả thật là một tên nhóc có phúc khí, chỉ cần đi theo con đường chính đạo thì cuộc sống sau này sẽ không kém!
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Mạnh Khôi đột nhiên vang lên, là âm thanh cuộc gọi video zalo!
“Anh Dĩ Minh.” Trương Mạnh Khôi lập tức kích động, lau miệng, nhìn về phía Giang Dĩ Minh cười hì hì nói: “Trò hay sắp bắt đầu rồi!”
Nói xong, Trương Mạnh Khôi lấy điện thoại ra.
Sau khi kết nối, bên trong video xuất hiện khuôn mặt của một đàn em trong tầng hầm vừa nãy.
“Quỷ, làm thế nào rồi?” Trương Mạnh Khôi hỏi.
“Đã làm xong toàn bộ!” Quỷ phía bên video cười nói: “Chỉ đợi đến giờ tan làm, anh Khôi, anh Dĩ Minh, thủ đoạn này của các anh thật sự quá trâu bò, mặc dù bây giờ chưa bắt đầu, em chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nghiện rồi!”
“Cậu đừng nghiện quá, chút nữa tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện, nhất định phải đạt được hiệu quả tốt nhất, biết không?” Trương Mạnh Khôi dặn dò Quỷ.
“Yên tâm đi, mọi thứ em đều đã sắp xếp xong, chỉ cần đợi đến khi tập đoàn Lý Thị bọn họ tan làm, lúc người đông nhất thì bọn em sẽ bắt đầu! Hì hì…” Quỷ cười hì hì nói.
“Được, chút nữa cậu nhắm ống kính chuẩn cho tôi, đừng để tôi bỏ lỡ vở kịch hay!” Trương Mạnh Khôi nói.
“Yên tâm đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!