Tuy lời nói của bác sĩ đông y nghe có vẻ khó nghe nhưng lời nói tuy thô mà thật, ít nhất La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến nghe xong đều cảm thấy rất đúng.
Đừng nói đến chuyện Giang Dĩ Minh có hiểu y thuật hay không, cho dù thực sự hiểu thì cũng không thể lợi hại được như vậy.
Châm một vài cái kim bạc có thể cứu sống một người thoát khỏi nguy hiểm, điều này sao có thể chứ? Cho dù là phim ảnh cũng không dám đóng ra loại sự việc khó tin như vậy.
Cũng may là chính Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh tới, cũng may vừa nãy Hồ Khải Tuấn là người nói ra lời này, nếu đổi lại là người khác thì đã bị Tôn Hiểu Yến đuổi ra ngoài từ lâu rồi!
“Anh không biết, vậy điều đó chỉ càng chứng tỏ y thuật của anh không đủ cao mà thôi!” Hồ Khải Tuấn tức giận nói với bác sĩ: “Tôi đang nói khoác? Ba vợ tôi hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện. Anh có thể đến bệnh viện ngay bây giờ, hỏi bất kỳ một bác sĩ nào ở đó xem có phải có chuyện như vậy không!”
“Y thuật của tôi không đủ cao?” Bác sĩ đông y đột nhiên cau mày nói: “Được rồi, y thuật của tôi thật sự không cao. Vậy được, tôi không chữa cho bệnh nhân này nữa. Cứ để vị thần y này chữa trị đi!”
Nói xong vị bác sĩ đông y kia bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Kìa, bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, đừng đi!” Thấy bác sĩ đông y chuẩn bị rời đi, Tôn Hiểu Yến vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, chúng tôi không nghi ngờ gì về y thuật của anh. Mong anh có thể tiếp tục ở lại điều trị cho con trai của chúng tôi. Nếu anh rời đi, con trai tôi sẽ gặp rắc rối mất!”
Tôn Hiểu Yến chắc chắn không nỡ để bác sĩ Dương đi khỏi đây. Dù sao thì bà ta cũng đã phải dùng rất nhiều mối quan hệ để mời được bác sĩ Dương đến, chỉ riêng chi phí điều trị tại nhà đã tốn đến mấy chục triệu. Hơn nữa, tiền cũng đã đưa rồi. Nếu ông ta cứ như vậy mà rời đi, vậy thì chẳng phải tốn tiền vô ích rồi sao?
Hơn nữa, trong toàn bộ thành phố Nam Hoàng, bác sĩ có y thuật tốt nhất chính là bác sĩ Dương này.
Nếu ông ta đi thật, bà ta thật sự không biết phải đi tìm ai bây giờ.
“Tôi nghĩ tôi rời đi là đúng!” Bác sĩ Dương tức giận nói: “Nếu không, chẳng phải tôi đã cản đường của thần y sao? Có một thần y trẻ tuổi như vậy ở đây, chỉ cần một châm là có thể cứu con trai chị tỉnh lại, tôi còn ở đây múa rìu qua mắt thợ làm gì cơ chứ?”
“Bác sĩ Dương.” Lúc này La Thủy Nguyên cũng lên tiếng: “Anh đừng đi. Chúng tôi chỉ tin tưởng có mỗi anh!”
Nói xong, La Thủy Nguyên nhìn Hồ Khải Tuấn nói: “Anh Hồ, tôi xin nhận lòng tốt của anh. Nhưng chúng tôi vẫn muốn để bác sĩ Dương chữa trị cho thằng bé Thành.”
“Đúng vậy, bác sĩ Dương, anh phải chữa trị cho nó.” Tôn Hiểu Yến cũng nói: “Tuy rằng thân phận của con trai chúng tôi không phải đặc biệt cao quý, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng có thể chạm vào!”
Nếu là bình thường, Tôn Hiểu Yến chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra những lời này. Suy cho cùng, nếu nói ra những lời đó thì thật sự sẽ đắc tội với Hồ Khải Tuấn. Nhưng hôm nay bà ta lại dám nói ra.
Có hai lý do, thứ nhất là do Hồ Khải Tuấn không đưa La Thành đến kinh đô biểu diễn, điều này làm cho bà ta cảm thấy mắt mặt, đồng thời cũng cảm thấy Hồ Khải Tuấn không hề coi trọng con trai mình.
Thứ hai là vì hôm nay Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh đến đây. Điều này làm bà ta thấy Hồ Khải Tuấn dù là thầy của La Thành nhưng lại rất qua loa, đại khái.
Vì vậy, bà ta cảm thấy, một người thầy như vậy, có nhận hay không nhận cũng không chẳng sao cả.
Mà La Thủy Nguyên lúc đầu gọi ông ấy là “thầy”, giờ lại đổi thành “anh Hồ”. Rõ ràng, ông ta cũng đang có hơi khó chịu với Hồ Khải Tuấn.
“Được rồi. Nếu đã tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ tiếp tục điều trị, nhưng tôi cần yên tĩnh. Và tôi không muốn nghe thấy những lời nghi vấn về y thuật của tôi!” Bác sĩ Dương nói: “Y thuật của tôi, không đến lượt người không liên quan nghi ngờ!”
Bác sĩ Dương nói, lại lấy kim bạc từ trong hộp thuốc ra, bắt đầu chữa trị cho La Thành!
“Cảm ơn bác sĩ Dương, cảm ơn anh!” Thấy bác sĩ Dương bằng lòng ở lại tiếp tục điều trị cho La Thành, Tôn Hiểu Yến thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bà ta quay đầu nhìn Hồ Khải Tuấn: “Anh Hồ, chúng tôi còn phải chữa trị cho La Thành, cho nên không thể mời anh ở lại uống trà. Hơn nữa, tôi nghĩ khả năng kinh kịch của La Thành nhà chúng tôi không đủ để trở thành học trò của anh. Để không làm anh bị mất mặt, anh cứ bỏ tên của nó đi.”
Lúc này La Thủy Nguyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh Hồ, trình độ nghệ thuật của anh quá cao, trình độ của con trai tôi lại quá thấp, không đủ tư cách theo học anh. Anh có lẽ nên bỏ tên của nó đi. Chúng tôi thật sự không dám với cao!”
“Được!” Hồ Khải Tuấn tức giận nói, cả người run lên: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bỏ tên của La Thành ngay lập tức. Từ nay về sau, tôi không có một học trò như vậy! Dĩ Minh, chúng ta đi thôi!”
Hồ Khải Tuấn nói rồi kéo Giang Dĩ Minh đi ra ngoài.
Gia đình này thật sự là không biết lý lẽ!
Nhân phẩm quá thấp!
Giang Dĩ Minh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, vỗ nhẹ vai Hồ Khải Tuấn, nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục xem. Tôi muốn xem xem vị bác sĩ kiêu ngạo này chữa bệnh như thế nào!”
“Sao hả, muốn học lỏm sao? Cậu nhóc, y thuật của tôi rất xuất sắc, không phải là thứ nhìn qua thì có thể học được!” Bác sĩ Dương tức giận liếc nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó tiếp tục châm cứu cho La Thành!