Hồ Khải Tuấn vẫn còn kinh hãi, nhìn Giang Dĩ Minh với ánh mắt tôn thờ.
“Dĩ Minh, lần này, tôi thực sự phục cậu rồi!” Hồ Khải Tuấn nhìn Giang Dĩ Minh, nói: “Cậu biết không? Tối hôm qua, sau khi biểu diễn xong xuôi, lúc tôi đang tẩy trang ở hậu trường thì đồ trang trí treo trên tường đột nhiên rơi xuống. Trời đất ạ, đó là một bức hoành phi* nặng gần vài chục kg, nó rơi thẳng xuống đầu tôi. Lúc đó, tôi không có thời gian né tránh. Tôi còn tưởng rằng bức hoành phi đó chắc chắn sẽ đập trúng đầu. Nếu như bị nó đập trúng thật, cho dù tôi không chết thì nửa đời còn lại cũng phải trôi qua ở bệnh viện!”
( Chú thích: *Hoành phi nghĩa là bức thư họa trranh chữ. Nó được dùng rộng rãi trong dân gian tại các công trình đình, đền, nhà thờ họ, nhà ở…)
“Nhưng ai có thể ngờ tới, khi bức hoành phi đó sắp rơi xuống, lúc chỉ còn cách đầu tôi 3 cm thì nó bị mắc kẹt nên không rơi xuống được.” Hồ Khải Tuấn nói: “Lúc đó ai cũng nghĩ là do tôi may mắn, đại nạn không chết, tôi cũng cho là như vậy. Nhưng sau khi tẩy trang xong về đến nhà, lúc sờ vào trong túi, tôi mới phát hiện ra mặt dây chuyền bằng ngọc mà cậu tặng tôi đã bị vỡ nát. Người anh em Dĩ Minh, mặc dù trước đây tôi không tin vào những điều mê tín dị đoan nhưng lần này, tôi thực sự tin rồi. Tôi biết, nếu không phải miếng ngọc đó vỡ, nếu không phải tôi luôn mang theo miếng ngọc đó bên mình, chỉ sợ, tối hôm qua tôi thật sự đã bị đụng chết rồi.”
“Không chết được.” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Tôi đã nói rồi, ông chỉ gặp họa thấy máu. Nếu không có miếng ngọc tôi cho, ông cùng lắm cũng chỉ bị thương, nhưng chắc chắn không thể tránh khỏi phải nhập viện!”
“Người anh em Dĩ Minh, lần này, tôi thật sự phục cậu!” Hồ Khải Tuấn dựng ngón tay cái lên nói.
Không thể không nói, chuyện lần này có thể chia làm hai giai đoạn. Thứ nhất, Giang Dĩ Minh nói ông ấy gặp phải họa thấy máu nhưng ông ấy không tin, đây chỉ là mê tín. Nhưng sau đó thì sao? Giang Dĩ Minh nói trúng rồi, ông ấy thật sự gặp phải họa thấy máu. Hơn nữa, lúc Giang Dĩ Minh nói câu này, bản thân anh còn chưa từng gặp Hồ Khải Tuấn, chỉ mới gặp vợ ông ấy nhưng anh đã nói ra một câu như vậy!
Chỉ điều này thôi đã khiến Hồ Khải Tuấn bội phục Giang Dĩ Minh không ngớt.
Mà chiếc bùa hộ mệnh Giang Dĩ Minh đưa cho anh ta đã thay ông ấy ngăn chặn thảm họa lại, điều đó còn lợi hại hơn cả!
Ngày nay, nếu muốn có một chiếc bùa hộ mệnh thì đều có thể mua nó ở bất cứ đâu, chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn là có thể mua được nó ở ngay tại đường phố. Nhưng cho dù có được bùa hộ thân ở đâu thì nó có thật sự có tác dụng không?
Ít nhất cho đến nay, không ai nói rằng bùa hộ mệnh có tác dụng!
Mà chiếc bùa hộ mệnh mà Giang Dĩ Minh đưa cho ông ấy lại đã thật sự phát huy tác dụng. Không ai tưởng tượng được, bức hoành phi lại đột nhiên bị kẹt lại, thậm chí, nó có thể được coi là kỳ tích. Nhưng kỳ tích cứ như vậy xảy ra thôi sao? Kỳ tích xảy ra, mặt dây chuyền bằng bích vỡ tan tành. Đây chẳng phải là vai trò của bùa hộ mệnh hay sao?
Lời tiên tri được thành lập, bùa hộ mệnh phát huy tác dụng!
Theo cách nhìn của Hồ Khải Tuấn, Giang Dĩ Minh giống như một vị thần tiên sống vậy!
Giang Dĩ Minh cười nói: “Ông Hồ, có lời này, có thể ông không thích nghe. Ông là người kế thừa kinh kịch, kinh kịch là văn hóa của đất nước Trung Mỹ chúng ta. Nhưng tướng thuật phong thủy cũng là văn hoá của nước Trung Mỹ chúng ta. Tôi còn cho rằng, mặc dù ông có thể không quá mê tín những thứ này nhưng ít nhiều cũng vẫn có sự tin tưởng. Thật không nghĩ tới...”
“Bây giờ tôi thật sự tin rồi!” Hồ Khải Tuấn trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ông không sao là ổn rồi. Tôi còn ông sẽ tiện tay ném luôn mặt dây chuyền bằng ngọc mà tôi đưa cho ông!” Giang Dĩ Minh cười nói.
“Nói ra cũng thật xấu hổ!” Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: “Ngày hôm đó, Hải Chân đưa cho tôi mặt dây chuyền bằng ngọc. Tôi để nó trong ở túi, sau đó thật sự quên mất luôn cả chuyện này. Sau buổi biểu diễn tối hôm qua, theo thói quen, đáng ra tôi sẽ đi tẩy trang trước rồi mới thay quần áo. Nhưng ngày không biết tại sao tôi lại đi thay đồ trước, tình cờ trong túi quần của tôi lại có cái mặt dây chuyền bằng ngọc mà cậu đưa. Nếu không tôi thật sự không có cách nào thoát khỏi tai nạn đó. “
“Trong bóng tối có ý trời!” Giang Dĩ Minh nói.
Để bày tỏ lòng cảm kích của mình với Giang Dĩ Minh, Hồ Khải Tuấn muốn mời Giang Dĩ Minh đi ăn tối, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hồ Khải Tuấn đột nhiên vang lên.
“Dĩ Minh, thật ngại quá. Tôi có điện thoại.” Hồ Khải Tuấn nói rồi lấy điện thoại di động ra ngoài nghe máy.
Đột nhiên, Hồ Khải Tuấn cau mày nói. “Chuyện gì vậy? Tại sao La Thành lại đột nhiên ngất đi?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi đến ngay!” Hồ Khải Tuấn cúp điện thoại, sau đó ngại ngùng nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, La Thành tối hôm qua đột nhiên hôn mê, đã được các bác sĩ điều trị vài lần nhưng vẫn chưa khỏi. Mà tối nay lại có một buổi biểu diễn khá quan trọng. Tôi vốn dĩ định mời cậu đi ăn cơm nhưng xem ra có lẽ đành để hôm khác rồi.”
“Không sao đâu!” Giang Dĩ Minh cười nói, xua tay. “Hôm khác ăn cũng được!”
“Được rồi, vậy chúng ta hẹn ngày khác. Tôi qua đó xem thế nào đã.” Hồ Khải Tuấn nói xong, đứng dậy rời đi.
Vừa mới đi được hai bước, Hồ Khải Tuấn bỗng nhiên quay lại nhìn Giang Dĩ Minh, vỗ đầu rồi nói: “Ôi, nhìn đầu óc của tôi này. Dĩ Minh, chẳng phải cậu cũng là một thầy thuốc giỏi sao? Dĩ Minh, bây giờ cậu có tiện không? Hay là cậu đi cùng tôi qua đó xem sao?”