"Ực..."
Tiết Văn Bình một ngụm uống hết cả chén.
Chớp mắt...
"Á... Cay! Cay! Cay chết mất!" Nhất thời Tiết Văn Bình hét lớn lên, uống xong một ngụm này, vị cay nóng tràn từ miệng đến dạ dày, rượu trắng cay, quả ớt lại càng cay.
Hơn nữa có muối, rồi các loại gia vị linh tinh trộn ở bên trong, quả thực khiến Tiết Văn Bình có tâm muốn chết!
Anh ta không ngừng rót nước trên bàn uống ừng ực.
Uống hết một chén, Tiết Minh Thành có cảm giác muốn chết.
"Anh Tiết mới được có một chén mà anh đã không chịu được rồi sao? Chỗ này còn có mười chín chén nữa này." Nhìn đến bộ dạng của Tiết Văn Bình, Giang Dĩ Minh không nhịn được nở nụ cười, mẹ nó chứ, muốn chỉnh anh à, xem cho rõ là ai chỉnh ai!
"Không uống, không uống nữa, đánh chết tôi cũng không uống!" Tiết Văn Bình lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
Giang Dĩ Minh cũng không thể thật bắt Tiết Văn Bình uống hết hai mươi chén, chẳng qua khiến cho anh ta biết mình không phải dễ bắt nạt là được.
Sự việc ầm ĩ đến mức này rồi, bữa cơm này chắc chắn ăn không vào nữa, vì thế tất cả mọi người đều rời đi. Nhưng mà, khi rời đi, mấy người lúc trước bỏ mặc Giang Dĩ Minh, thì bây giờ khi nhìn Giang Dĩ Minh, trong ánh mắt đều có chút kinh sợ.
Bọn họ đều cảm thấy, kẻ vô tích sự danh danh xứng với thực này, cũng không dễ bắt nạt giống trong truyền thuyết.
Đi được vài bước, Giang Dĩ Minh đột nhiên nói với Thẩm Thanh Nga: "Thanh Nga, cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi toilet, ban nãy uống nhiều rượu như vậy giờ trong bụng toàn nước."
"Ừ, đi đi." Thẩm Thanh Nga gật đầu, ánh mắt nhìn về phái Giang Dĩ Minh có chút phức tạp.
Kẻ vô tích sự Giang Dĩ Minh lúc trước, một giọt rượu không dính, một ly bia đủ khiến anh mê man, thế mà hôm nay uống nhiều rượu như vậy, vượt quá nhiều lần tửu lượng người bình thường, thế mà không hề có việc gì sao?
Tới toilet, sau khi xả nước Giang Dĩ Minh thấy cả người thoải mái hơn nhiều, ngay sau đó, anh từ trong toilet đi ra.
Ở cửa, anh gặp một người.
Lý An Nhiên!
Lý An Nhiên lúc này đang dựa vào cánh cửa toilet, châm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, hút rất ưu nhã.
"Giang Dĩ Minh." Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi ra, Lý An Nhiên cười thản nhiên nhìn về phía anh, nói: "Thật không nhìn ra mà, kẻ vô tích sự như anh cũng có ngày thay đổi nghiêng trời lệch đất. Những biểu hiện gần đây của anh khiến người ta nhìn với cặp mắt khác đấy."
"Tửu lượng của tôi hơi tốt mà thôi." Giang Dĩ Minh cười nói.
"Anh cảm thấy tôi đang nói chuyện tửu lượng tốt hay không sao?" Lý An Nhiên thổi ra một làn khói về hướng Giang Dĩ Minh, ánh mắt sâu xa hỏi.
"Nếu không phải chuyện tửu lượng tốt thì là chuyện gì được chứ?" Giang Dĩ Minh hỏi lại.
Lý An Nhiên vươn ra bàn tay thon dài, bấm đầu ngón tay nói: "Anh đoạt đi đơn hàng vốn thuộc về nhà họ Lý chúng tôi trị giá 600.000.000.000 đồng. Hơn nữa nhà họ Lý chúng tôi đang đầu tư một bộ phim, vốn bỏ ra mất 300.000.000.000 đồng, tổng cộng là 900.000.000.000 đồng, anh nói xem món nợ này tôi nên tính với anh như thế nào?"
"Việc đơn hàng bị cướp mất hình như không có liên quan lắm tới tôi chứ nhỉ? Nếu thực lực nhà họ Lý cô vượt trội thì sao tôi có thể cướp được đơn hàng nhà cô?” Giang Dĩ Minh cười nói: "Còn chuyện của đạo diễn Chu, cô cảm thấy do tôi khai với bộ công an à? Tôi bảo họ bắt ông ta lại thì họ sẽ bắt ông ta chắc?"
Lý An Nhiên hơi lắc đầu nói: "Giang Dĩ Minh, tôi tới không phải để nghe anh giải thích mấy thứ này."
"Nói cách khác, tổn thất 900.000.000.000 đồng này cô kiên quyết tình lên đầu tôi hả?" Giang Dĩ Minh hỏi lại.
"Tôi cũng chỉ muốn xem một chút, sau khi kẻ vô tích sự thay đổi thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào thôi." Lý An Nhiên nói: "Giang Dĩ Minh, tôi hy vọng anh đừng khiến tôi thất vọng. Anh đừng chết sớm quá, nếu không sẽ chơi không vui."
"Được nha, lúc nào tôi cũng chờ thủ đoạn của cô." Giang Dĩ Minh cười cười. Lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc mới hít được mấy cái từ trên miệng Lý An Nhiên: "Con gái tốt nhất vẫn hút thuốc ít thôi, hút nhiều quá sẽ dẫn đến vô sinh đấy!"
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Lý An Nhiên cười gật đầu.
Giang Dĩ Minh nhún vai cười rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Giang Dĩ Minh khuất dần, gương mặt vốn tươi cười của Lý An Nhiên trong nháy mắt trở lên u ám.
"Giang Dĩ Minh, một kẻ vô tích sự như anh thế mà làm cho họ Lý tôi tổn thất nhiều tiền như thế. Chờ xem bà đây giết chết anh như thế nào!" Lý An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao tửu lượng của anh đột nhiên trở lên tốt như vậy?" Thẩm Thanh Nga phụ trách lái xe, Giang Dĩ Minh ngồi ở bên ghế phó lái. Thẩm Thanh Nga quay tay lái, nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi.
Giang Dĩ Minh cười nói: "Đoạn thời gian gần đây tôi chủ yếu luyện uống rượu. Cứ lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tôi lại uống vài chén, vì thế, tửu lượng cũng từ từ mà tăng lên đến mức này."
"Thật không đấy?" Thẩm Thanh Nga nhíu mày hỏi. Nếu mấy ngày nay Giang Dĩ Minh có uống rượu, thì hầu như ngày nào cô cũng ở bên cạnh anh sao có thể không ngửi được một chút mùi rượu nào trên người anh chứ?
"Thật trăm phần trăm, tôi lừa cô làm gì?" Giang Dĩ Minh cười nói.
"Tôi phát hiện anh bây giờ càng ngày càng làm cho người ta không nhìn thấu." Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh. Thật vậy, Giang Dĩ Minh của trước đó vô luận làm gì thì cũng ở trong dự đoán của Thẩm Thanh Du. Nhưng mà đến hiện tại, vô luận cô đoán trước như thế nào, thì Giang Dĩ Minh lại luôn vượt ra khỏi dự đoán của cô.
"Người sẽ trưởng thành dần." Giang DĨ Minh cười nói: "Huống hồ, không phải tôi nói qua với cô sao? Thay đổi gần đây của tôi là do cô gọi tôi lên giường ngủ cùng mà. Thế nào, mỹ nữ Thanh Nga, biểu hiện gần đây của tôi được chứ? Cô có định suy nghĩ buổi tối hôm nay để cho tôi lên giường ngủ cùng nữa không?"
"Cũng được." Thẩm Thanh Nga gật đầu nói.
"Thật chứ?" Giang Dĩ Minh vui vẻ, vội nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!