“Không hối hận, không hối hận!” Giang Dĩ Minh xua tay cười cười.
“Tuy nhiên, có vài lời tôi phải nói trước. Rượu mà các anh pha cho tôi, tôi chắc chắn sẽ uống, nhưng lát nữa, các anh cũng nhất định phải uống rượu mà tôi pha cho. Nếu không, chẳng có gì thú vị cả!”
“Yên tâm đi, anh pha thế nào, chúng tôi cũng uống!”
“Đúng, đúng, nếu ai trong chúng ta không uống thì chính là cún con!”
Đám con ông cháu cha vừa cười vừa la hét om sòm. Đùa à, uống xong hai mươi cốc rượu này, anh vẫn còn có thể pha rượu cho chúng tôi nữa sao?
“Đúng vậy, nếu bọn họ không uống, tôi sẽ tự mình thay bọn họ uống hết!” Tiết Văn Bình cao giọng nói. Sở dĩ anh ta ôm đồm nhiều như vậy là bởi vì anh ta cũng biết sau khi uống hết hai mươi cốc rượu này, anh chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi. Hơn nữa, anh ta bây giờ cũng đang rất nóng lòng để Giang Dĩ Minh uống rượu!
“Được rồi! Thỏa thuận xong!” Giang Dĩ Minh nói, cầm ly lên, chuẩn bị bắt đầu uống rượu!
“Giang Dĩ Minh, anh uống thật sao?”
Lúc này, Thẩm Thanh Nga lại lên tiếng. Loại rượu này, cô ngồi bên cạnh ngửi thấy đã muốn nôn, nếu Giang Dĩ Minh thật sự uống vào, nhất định sẽ rất đòi mạng!
“Không sao, tôi đang rất vui vẻ!” Giang Dĩ Minh cười với Thẩm Thanh Nga.
“Đúng vậy, Thanh Nga. Dĩ Minh là tự nguyện uống, chúng tôi cũng không ép anh ấy, cứ để anh ấy uống đi!” Tiết Văn Bình châm chọc, nói.
Giang Dĩ Minh lúc này đã cầm cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, lại cầm cốc thứ hai lên!
Cốc thứ ba!
Trong một phút, Giang Dĩ Minh đã uống hết năm cốc rượu.
Có sự giúp đỡ của linh khí, nên vừa rồi Giang Dĩ Minh mới uống rượu. Linh khí đã giúp Giang Dĩ Minh bốc hơi hết cồn có ở trong rượu, thứ vào trong dạ dày của Giang Dĩ Minh chẳng qua là một ít nước mà thôi! Bởi vậy, nếu là người bình thường uống năm cốc rượu này thì e là sẽ không chống đỡ được, nhưng Giang Dĩ Minh lại như không có chuyện gì!
Giang Dĩ Minh không dừng lại, tiếp tục uống rượu.
Lúc này, đám người con ông cháu cha ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Đây là tình huống gì vậy? Đã uống năm cốc rượu mà vẫn không có chuyện gì?
Cứ cho là tửu lượng của Giang Dĩ Minh tốt, uống năm cốc rượu dù không đến mức không chống đỡ được nhưng ít nhất cũng phải có một chút phản ứng chứ?
Nhưng tại sao lại không có phản ứng gì cả?
Chẳng mấy chốc, Giang Dĩ Minh đã uống hết mười cốc!
Rất nhanh, mười lăm cốc đã vào bụng!
Sau đó.
Hai mươi cốc rượu đều đã được uống hết!
“Ôi, đúng là có hơi chướng bụng!” Uống xong, Giang Dĩ Minh sờ sờ bụng, cười nói.
“Hả?”
Đám con ông cháu cha có mặt ở đó và cả Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh như nhìn quái vật. Uống hết hai mươi cốc rượu, nhưng không có chuyện gì xảy ra? Chỉ hơi chướng bụng?
Nếu không phải Tiết Văn Bình và những người khác chính tay pha rượu, e rằng tất cả mọi người có mặt tại đây đều sẽ nghi ngờ Giang Dĩ Minh đang uống rượu giả!
“Anh không sao chứ?” Thẩm Thanh Nga hỏi.
“Em trông tôi có giống người gặp chuyện không?” Giang Dĩ Minh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Tiết Văn Bình nói. “Cậu cả Tiết, theo quy định của chúng ta, có phải bây giờ đến lượt tôi pha rượu cho mọi người, đúng chứ?”
Tiết Văn Bình thấy Giang Dĩ Minh không có việc gì, vẻ mặt ù ù cạc cạc, gật gật đầu, nói: “Đúng, bây giờ đến lượt anh pha rượu cho chúng tôi!”
“Chúng ta đã nói trước rồi, cho dù tôi pha cho các anh thứ gì, các anh đều phải uống!” Giang Dĩ Minh nói.
“Chúng tôi sẽ uống!”
Tiết Văn Bình gật đầu nói.
Giang Dĩ Minh điều chỉnh nồng độ rượu cao bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng là hai mươi người uống hai mươi cốc rượu, mỗi người chỉ uống một cốc 200 ml mà thôi, có uống bao nhiêu thì cũng không sao!
“Cũng được!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói với người phục vụ. “Phục vụ, mang cho tôi một đĩa muối, một đĩa bột ngọt, một đĩa hạt nêm, một chai nước tương, và một chai ớt!”
“Hả?”
Mọi người nghe xong, đột nhiên kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, không phải là pha rượu sao? Lấy những gia vị này để làm cái gì?
Thẩm Thanh Nga dường như đã đoán được Giang Dĩ Minh định làm gì. Cô mỉm cười, tên này đúng là không làm cho cô thất vọng!
Thẩm Thanh Nga cứ nghĩ đến lúc trước đám người Tiết Văn Bình đã chơi Giang Dĩ Minh như thế nào, bây giờ trong lòng cô còn có chút vui sướng!
Người phục vụ nghe theo, nhanh chóng mang tất cả những gia vị này qua.
Giang Dĩ Minh bắt đầu thực hiện. Hai mươi cốc, mỗi cốc một nửa là rượu Mao Đài 52 độ, sau đó đổ mỗi loại gia vị một ít vào chén, đặc biệt là ớt, bỏ vào rất nhiều, gần như là nửa cốc rượu, nửa cốc ớt!
Đã xong!
Giang Dĩ Minh nhìn đám con ông cháu cha, mỉm cười, nói: “Mọi người, rượu tôi pha cho mọi người đã xong rồi. Xin mời!”
Mời?
Tôi mời em gái nhà anh!
Mẹ nó, đây đâu phải là thứ con người có thể uống? Trước không nói đến các loại gia vị khác, chỉ riêng việc trộn rượu trắng và ớt với nhau, nếu uống vào, cổ họng không bốc cháy mới lạ!
Hơn nữa, còn cho thêm cả muối, bột ngọt, hạt nêm nữa!
Đừng nói một chén, chỉ cần uống một ngụm cũng sẽ chết người như chơi!
“Không uống, đánh chết ông đây cũng không uống. Tôi vẫn còn chưa sống đủ!”
“Tôi còn chưa cưới vợ. Nhà tôi ba đời đơn truyền, nhà tôi còn đang chờ tôi sinh con nối dõi tông đường nữa!”
“Tôi cũng không uống, tôi không muốn chết sớm như vậy!”
“Không sao, không sao!” Giang Dĩ Minh xua tay nói. “Không uống cũng không sao. Không phải cậu cả Tiết đã nói rồi sao? Các anh không uống, anh ấy uống một mình!”