Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, Lục Mỹ Lan từ từ tỉnh lại.
"Dĩ Minh, anh, sao anh lại ở đây?" Vừa mở mắt, Lục Mỹ Lan đã nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi bên giường, Lục Mỹ Lan sững sờ, cô ấy vội vàng hỏi.
Trong giây lát, Lục Mỹ Lan mở chăn ra, cô ấy thấy mình chỉ mặc đồ lót, bỗng chốc kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, cô ấy hỏi: "Dĩ Minh, anh…"
Mặc dù Lục Mỹ Lan vẫn luôn có ấn tượng tốt với Giang Dĩ Minh, nhưng mà, nếu như Giang Dĩ Minh thật sự làm gì mình, trong giây lát Lục Mỹ Lan thật sự hơi không thể tiếp nhận!
Giang Dĩ Minh cười hờ hững, anh hỏi: "Lục Mỹ Lan, cô không nhớ ra chút gì ư?"
"Tôi…" Lục Mỹ Lan nhíu mày, sau đó bắt đầu nhớ lại.
Mặc dù lúc đó cô đã trúng thuốc, nhưng mà cô ấy vẫn có ấn tượng với những chuyện đã xảy ra… Theo trí nhớ, những chuyện xảy ra lúc trước bắt đầu hiện lên trong đầu cô ấy.
"Dĩ Mình, cảm ơn anh đã cứu tôi…" Lục Mỹ Lan cảm ơn Giang Dĩ Minh, sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, nếu như không phải Giang Dĩ Minh, vậy thì, hôm nay chắc chắn mình sẽ bị tên đạo diễn đó làm bẩn. Mặc dù cô ấy là ngôi sao hạng nhất, nhưng mà suy nghĩ của cô rất truyền thống, nếu như bản thân thật sự bị tên đạo diễn đó làm bẩn, vậy thì, cô ấy sẽ có một loại xúc động không muốn sống nữa.
"Chỉ cần không sao là tốt!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, anh khua tay, nói. Lúc này không nên nói kỹ về vấn đề này, sẽ làm cho cảm xúc của Lục Mỹ Lan càng ngày càng sa sút.
"Dù thế nào tôi cũng không ngờ được, chị Lương vậy mà lại…" Nhưng mà cảm xúc của Lục Mỹ Lan vẫn sa sút, chị Lương, có thể nói là một người duy nhất có thể tin tưởng sau khi Lục Mỹ Lan vào trong vòng này, cuối cùng lại phản bội cô ấy, còn suýt chút nữa đẩy cô vào trong hố lửa.
"Ngày nay, ai cũng có thể phản bội ai." Giang Dĩ Minh nói: "Còn chưa phản bội, là bởi vì lợi ích chưa đủ lớn mà thôi! Được rồi, chuyện này đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, vẫn nên thu lại cảm xúc đi để nghênh đón cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. À, đúng rồi, miếng ngọc mà cô đeo trên cổ, có thể cho tôi xem một chút không?"
Lục Mỹ Lan cúi đầu, lấy miếng ngọc đeo trên cổ xuống đưa cho Giang Dĩ Minh, cô ấy nói: "Nếu như anh thích, vậy tôi tặng cho anh."
"Vậy thì không cần!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, miệng ngọc trên cổ của Lục Mỹ Lan này không hề rẻ, được khắc bởi đế vương lục chất liệu trong suốt, hơn nữa được điêu khắc vô cùng tinh xảo, xem ra là bậc thầy điêu khắc làm ra, ít nhất cũng có giá trị từ 15.000.000.000 trở lên.
Giang Dĩ Minh cầm lên xem, sau đó anh trả mặt dây chuyền bằng ngọc lại cho Lục Mỹ Lan: "Cô đeo vào đi, nhớ kỹ, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tháo nó xuống."
"Được!" Có thể là lúc này nội tâm của cô ấy đang trống rỗng, bởi vậy, cho dù Giang Dĩ Minh nói gì Lục Mỹ Lan cũng vô cùng tin tưởng.
Giang Dĩ Minh cũng chỉ cầm miếng ngọc trong tay, dùng linh khí vẽ một lá bùa hộ mệnh lên mặt ngọc mà thôi. Lục Mỹ Lan là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, lại lưu lạc trong cái vòng khắp nơi đều là thị phi này cũng thật sự không dễ dàng gì, chuyện như thế này khó tránh sẽ xảy ra lần nữa, bởi vậy, cho cô bùa hộ mệnh, vào lúc quan trọng có thể cứu cô ấy một mạng.
"Nếu đã không có chuyện gì xảy ra nữa, vậy thì tôi đi trước nhé!" Giang Dĩ Minh mỉm cười với Lục Mỹ Lan.
"Được, anh đi thong thả!" Lúc này, tâm trạng của Lục Mỹ Lan hơi phức tạp. Lúc đầu vừa mới tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy Giang Dĩ Minh mặc đồ ngủ, còn mình chỉ mặc đồ lót, lúc ấy rất sợ nhân lúc mình ngủ Giang Dĩ Minh đã làm gì mình.
Nhưng mà, vào giây phút này, tâm trạng của Lục Mỹ Lan lại hơi lạc lõng, lẽ nào bản thân mình không đủ xinh đẹp ư? Dưới tình huống đó, vậy mà Giang Dĩ Minh lại không có suy nghĩ gì với mình?
Sau khi thay xong bộ quần áo khô ráo, Giang Dĩ Minh chuẩn bị rời đi.
Lúc đi đến cửa, nhìn thấy những vệ sĩ đứng trước cửa, Giang Dĩ Minh nói với họ: "Bảo vệ Lục Mỹ Lan cho tốt."
"Vâng, thưa anh Giang."
Nhân lúc Lục Mỹ Lan vẫn còn đang ngủ, Giang Dĩ Minh đã chỉnh lại các khớp cho vệ sĩ, còn những người vệ sĩ này cũng đã biết đầu đuôi sự việc, cho nên bây giờ Giang Dĩ Minh nói gì, họ cũng đều vô cùng cung kính.
Có mười mấy người vệ sĩ này bảo vệ, tạm thời Giang Dĩ Minh cũng không lo Lục Mỹ Lan gặp nguy hiểm.
Khi ra khỏi khách sạn, Giang Dĩ Minh lái xe trực tiếp đi vào một quán bar.
Quán bar Cẩm Dạ Tú.
Khi nhìn thấy quán bar có tên giống với những năm tám mươi, Gianh Dĩ Minh không kìm được bật cười thành tiếng, mẹ nó, tính cách của cái tên Trương Mạnh Khôi này cũng rất truyền thống!
Đi vào trong quán bar, Trương Mạnh Khôi và một đám côn đồ lúc này đang ngồi trên ghế lô, bắt chéo chân, hút thuốc, uống rượu.
"Anh Dĩ Minh!" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi vào, Trương Mạnh Khôi bỗng nhiên đứng dậy thật nhanh.
"Ngồi xuống đi!" Gianh Dĩ Minh vẫy tay với Trương Mạnh Khôi sau đó ngồi xuống đối diện với anh ta, anh nói: "Hôm nay không tệ, xem như là giúp tôi một việc lớn."
"Hì hì!" Trương Mạnh Khôi cười hì hì, nói: "Anh Dĩ Minh, chỉ cần giúp được anh là được."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!