Mười mấy tên vệ sĩ đó, bình thường ngoài nghe lời của Lục Mỹ Lan ra thì nghe lời chị Lương nhất, dẫu sao thì chị Lương cũng là người quản lý của Lục Mỹ Lan, cũng là người thân cận nhất của Lục Mỹ Lan.
Vì vậy, vào lúc này, những tên vệ sĩ này đều xông về phía Giang Dĩ Minh.
Lúc này, tên đạo diễn kia và chị Lương đều nhìn Giang Dĩ Minh với nụ cười lạnh lùng. Cho dù thực lực của Giang Dĩ Minh rất mạnh thì có thể tính là gì chứ? Ba người nhân viên vừa nãy đều là người bình thường, mà mười mấy tên vệ sĩ của Lục Mỹ Lan này đều toàn là lính đặc chủng giải ngũ trở về.
Dù là về thực lực cá nhân hay là về số người, thì cũng có thể làm cho Giang Dĩ Minh một đi không trở lại!
Khi nhìn thấy những tên vệ sĩ xông về phía mình vào lúc này, Giang Dĩ Minh khẽ cười lạnh lùng, anh không lùi lại mà lập tức tấn công, trực tiếp nghênh đón những tên vệ sĩ này.
Nếu như là lúc trước, mấy ngày khi vừa mới trùng sinh, khi đối mặt với mười mấy tên vệ sĩ này, Giang Dĩ Minh thật sự vẫn có hơi lực bất tòng tâm.
Nhưng bây giờ đã khác trước, từ sau khi tu luyện, trong cơ thể đã có linh khí, dưới sự giúp đỡ của linh khí, thực lực của Giang Dĩ Minh đã lớn mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, cho dù những tên vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải ngũ, nhưng mà, đối với Giang Dĩ Minh mà nói để xử lý lý bọn chúng cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!
Răng rắc!
Răng rắc!
Trong đám người, chỉ nghe thấy từng tiếng, từng tiếng răng rắc của xương cốt sai vị trí và cả những tiếng kêu thảm thiết.
Mà theo tiếng kêu thảm thiết đó, thì sẽ có một một tên vệ sĩ ngã gục xuống mặt đất.
Những tên vệ sĩ này đều vô tội, bởi vậy, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không đánh họ thành như thế nào, chỉ làm cho bọn họ bị lệch khớp chân, để bọn họ không cách nào đứng lên được mà thôi, đợi đến khi anh giải quyết xong chuyện của mình thì sẽ chữa lại cho bọn họ là được!
Trong khoảng thời gian hai phút, mười mấy người vệ sĩ này đều đổ gục xuống mặt đất.
Lúc này, vị đạo diễn đó và chị Lương chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn nhau một chút, trong ánh mắt của hai người, lộ vẻ vô cùng sợ hãi!
Đã từng thấy người giỏi đánh nhau nhưng cũng chưa từng thấy có người giỏi đánh nhau đến như vậy, chỉ trong vòng hai phút, mười mấy tên vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ đều bị đánh ngã như vậy?
Mắt thấy Lục Mỹ Lan nằm trên ghế sô pha lúc này đã không thể kìm nén được bản thân, hai tay đang không ngừng lôi xé quần áo của mình, bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh đó thật sự không chịu được cô kéo xé như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, bộ đồ ngủ đó của cô sẽ bị kéo xuống hết.
Thế nên, Giang Dĩ Minh bên nhanh chóng đi về phía tên đạo diễn đó và chị Lương.
Tốc chiến tốc thắng, sau đó đi cứu Lục Mỹ Lan!
"Thằng nhóc, mày chết chắc rồi!" Tên đạo diễn đó bỗng nhiên lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh: "Bây giờ mày lập tức cuốn xéo, tao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì cứ chờ mà ăn cơm tù!"
"Đúng đấy, Giang Dĩ Minh, anh em kết nghĩa của đạo diễn Chu là phó cục trưởng của công an thành phố Nam Hoàng, nếu như không muốn ăn cơm tù, bây giờ lập tức cút đi, đừng có làm hỏng chuyện tốt của đạo diễn Chu!" Lúc này chị Lương cũng lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh.
"Vậy ư?" Giang Dĩ Minh nở nụ cười lạnh lẽo: "Có nghĩa là, ông dù là đen hay trắng thì cũng đều có người, đúng không?"
"Đó là điều cần biết!" Đạo diễn Chu lớn tiếng hét: "Bây giờ mày cút, ông đây có thể bảo đảm…"
"Ầm!"
Đạo diễn Chu vẫn còn chưa nói xong đã bị Giang Dĩ Minh cho một đấm vào mặt, cả người nhanh chóng ngã xuống mặt đất, mấy cái răng và kèm theo không ít máu tươi bị rơi ra khỏi miệng!
"Mày xong rồi, nhóc con, mày xong đời rồi!" Đạo diễn Chu lớn tiếng hét, ông ta vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi nhấn gọi điện thoại: "Alo, cục trưởng Mã anh mau đến đây, tôi bị người ta đánh rồi, đúng vậy, thằng nhóc này không những đánh tôi mà còn thuộc hạ ngôi sao lớn Lục Mỹ Lan, có ý đồ quấy rối Lục Mỹ Lan, tôi vô cùng nghi ngờ cậu ta là phần tự bạo loạn, anh mau đến đây bắt cậu ta đi!"
Sau khi gọi điện thoại xong, đạo diễn Chu hét lên với Giang Dĩ Minh: "Nhóc con, chờ anh em kết nghĩa của tao đến, mày chết chắc rồi!"
Giang Dĩ Minh không thèm nhìn đạo diễn Chu dù chỉ một chút, sau đó anh nhìn chị Lương, nói: "Lục Mỹ Lan có người quản lý như chị, thật sự mất mặt!"
Chị Lương cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó chị ta chạy đến đỡ đạo diễn Chu.
Bây giờ hy vọng duy nhất của chị ta cũng chỉ có tên đạo diễn Chu này thôi!
Ầm!
Vào khoảnh khắc này, cửa của căn phòng bị người ta lấy chân đạp mở, hai người đàn ông đi từ bên ngoài vào, trong đó có một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát, đội mũ cảnh sát, vừa nhìn quân hàm cảnh sát trên vai là biết chức vụ của ông ta không hề thấp!
"Cục trưởng Mã, anh nhanh đến như vậy ư? Vậy thì tốt quá, anh mau mắt cái thằng này đi, anh xem, cậu ta đánh răng của tôi rơi hết ra rồi, còn có, vệ sĩ của Lục Mỹ Lan nhiều như vậy cũng đều bị cậu ta đánh gục hết rồi… anh nhìn Lục Mỹ Lan đi, bây giờ thuốc đã phát tác rồi, đây là cậu ta có ý đồ quấy rối Lục Mỹ Lan!" Đạo diễn Chu bỗng chốc lớn tiếng nói với Mã Hải Chân.
Ông ta quả thực có quan hệ khá tốt với Mã Hải Chân, bởi vì hai người bạn học cấp ba, là anh em thân thiết, sau đó lúc lên đại học, ông ta trúng tuyển khoa đạo diễn của học viện sân khấu điện ảnh, Mã Hải Chân trúng tuyển học viện cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn thường xuyên liên lạc, quan hệ từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt.
Nhưng mà, ông ta biết tính cách của Mã Hải Chân hơi kỳ quặc, trong mắt tuyệt đối không chứa được một hạt cát, hai người quen biết nhiều năm như vậy, cho dù Mã Hải Chân có làm được cảnh sát hay không thì vẫn luôn chính trực, ngay thẳng, sau khi làm cảnh sát, bởi vì ông ta quay phim, có nhiều lần tìm Mã Hải Chân tặng quà cáp để bảo ông ấy giải quyết một chút m
việc, Mã Hải Chân đều dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối.
Chính bởi vì hiểu rõ tính cách của Mã Hải Chân, cho nên ông ta chỉ có thể tiếp tục đổi trắng thay đen.
Nhưng mà lần này khác với lúc trước, bởi vì Lục Mỹ Lan bị hạ thuốc bây giờ đã phát tác, hơn nữa vệ sĩ của Lục Mỹ Lan quả thực cũng bị anh đánh ngã, quan trọng nhất là, người quản lý của Lục Mỹ Lan là chị Lương bây giờ cũng ở đây, có chị Lương làm chứng, cho dù hung thủ thật sự không phải Giang Dĩ Minh thì cũng là Giang Dĩ Minh!