Dù chưa tiếp xúc với vị đạo diễn kia nhưng Giang Dĩ Minh cũng phải khâm phục cái tâm của đạo diễn.
Lục Mỹ Lan này là một ngôi sao nổi tiếng, rất được mọi người hâm mộ, chỉ cần tham gia phim truyền hình, không có phim nào là không hot hòn họt cả. Và nếu như có mặt Lục Mỹ Lan ở trong bộ phim này, đây không những là tham diễn, mà còn là một cảnh phim nóng, tới lúc đó chỉ cần ra mắt trailer thôi, thì doanh thu phòng vé có thể không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn sẽ cháy vé rất nhanh!
Đây cũng là lý do tại sao đạo diễn đã cố gắng tìm mọi cách để khiến cho Lục Mỹ Lan tham gia vào vai diễn này!
Suy đi nghĩ lại, Giang Dĩ Minh đang nghĩ cách ngăn cản người quản lý để giúp cho Lục Mỹ Lan không mắc bẫy, tuy nhiên, vào lúc này, Giang Dĩ Minh đột nhiên đã thay đổi quyết định!
Giải quyết bất cứ chuyện gì cũng giống như chữa trị một căn bệnh vậy! Không phải chỉ có chữa khỏi các triệu chứng là xong, mà phải trị nguyên nhân gốc rễ! Nếu như điều trị không dứt điểm sẽ khiến bệnh tái phát, chỉ khi nào điều trị tận gốc căn nguyên thì bệnh mới có thể khỏi hoàn toàn!
Nếu lúc này chỉ ngăn Lục Mỹ Lan uống ly nước hạch đào này, như vậy chỉ giải quyết được trước mắt, chẳng quả cũng chí có thể xử lý được duy nhất người quản lý trước mặt, nói như vậy, cũng không thể giải quyết triệt để nguy hiểm của Lục Mỹ Lan. Chỉ khi nào xử lý được tên đạo diễn kia, thì nguy hiểm của Lục Mỹ Lan mới có thể hoàn toàn giải quyết!
Vì vậy, khi nhìn Lục Mỹ Lan đang uống cạn ly nước ép quả hạch đào tẩm thuốc, Giang Dĩ Minh đã không hề ngăn cản cô ấy lại.
Hơn nữa, anh ấy còn chịu khó hợp tác với tình cảnh và uống hết nước hạch đào trong ly của mình.
Tuy nhiên, khi uống nước quả hạch đào, Giang Dĩ Minh đã lén dùng ngân châm đâm vào một huyệt đạo nào đó trên cơ thể, vì vậy, sau khi uống nước quả hạch đào, cùng với tác dụng của huyệt đạo này và linh khí bên trong cơ thể, chúng sẽ phát huy tác dụng, khiến cho những thuốc mê trong nước hạch đào sẽ nhanh chóng bị tiêu đi, và anh ấy sẽ không bị chìm vào giấc ngủ được!
“Giang Dĩ Minh, nước không ngon sao?” Lục Mỹ Lan cười nói với Giang Dĩ Minh: "Tôi thích nhất là nước hạch đào mà chị Lương đã làm cho tôi!"
“Chà chà, hương vị thật là ngon!” - Giang Dĩ Mình cũng cười gật đầu nói.
Chị Lương cười nhẹ, đứng dậy nói: "Vậy hai người có việc gì cứ nói chuyện đi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước!"
Nói xong, chị Lương quay lưng trở về phòng.
Và ngay sau khi chị Lương bước vào trong phòng, Giang Dĩ Minh nghe thấy chị Lương gọi điện thoại đi ra ngoài!
Nhờ có linh khí trong người, vì vậy mà các giác quan của Giang Dĩ Minh đều rất nhạy bén, cho dù là vừa nãy ngửi chính xác mùi thuốc có pha tạp trong nước hạch quả, hay bây giờ khi chị Lương lấy điện thoại di động ra gọi điện cho ai đó, các giác quan của Giang Dĩ Minh đều rất nhạy bén, Giang Dĩ Minh có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.
“Đạo diễn Chu, tôi đã giải quyết xong công việc rồi, khoảng năm phút nữa thuốc trong người của Lục Mỹ Lan sẽ phát huy tác dụng, anh chuẩn bị đến đây đi!” - Chị Lương nói vào điện thoại.
“Được rồi!” Giọng một người đàn ông vô cùng thô tục phát ra từ trong điện thoại, gióng ấy tiếp tục cất lên: "Chị Lương, chuyện này tôi thật sự cảm ơn cô, cô đừng lo lắng, con cái và cha mẹ của cô, khi nào xong chuyện tôi sẽ thả họ ra!"
“Tốt nhất anh nên giữ lời!” - Chị Lương lạnh lùng nói: "Tôi đã ghi âm tất cả nội dung cuộc điện thoại của anh và tôi. Nếu như anh qua cầu rút ván, thì đừng trách tôi sẽ tố cáo anh!"
“Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn tiền, không hại mạng sống của ai!” Đạo diễn cười: "Được rồi, tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi chuẩn bị sẵn sàng lên đây, cô gái Lục Mỹ Lan này, tôi đã thèm muốn từ lâu rồi, tôi thực sự không thể kìm lòng trước chuyện này. Một lát nữa, sau khi quay xong rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! "
“Không phải anh nói chỉ là đang quay phim, không làm gì cô ấy mà?” Chị Lương hỏi, giọng nói chợt lạnh đi khi nghe thấy lời nói.
"Tôi nói cô có phải bị ngốc không? Cô có nhận thức không đấy? Nghe nói phụ nữ sau khi uống loại thuốc này, nếu không cùng cô ấy làm gì đó, thì làm sao tan hết thuốc?" - Vị đạo diễn thẳng thừng nói: "Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như vậy, cô bảo tôi không được động vào cô ấy? Cô cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ sao?"
"Ông…"
"Được rồi, đừng nói nhiều chuyện nhảm nhí nữa, nếu muốn ba mẹ và con cô sống sót thì cứ câm miệng cho tôi!" - Nói xong, bên kia đã thô lỗ cúp điện thoại!
Nghe vậy, Giang Dĩ Minh đột nhiên cười lạnh nhạt.
Chẳng trách chị Lương này lại ra tay chuốc thuốc Lục Mỹ Lan, bởi vì cha mẹ và con cái của cô đang đang bị người khác đe dọa!
...
“Tại sao lại nóng như vậy?” - Lục Mỹ Lan đột nhiên nói, lúc này mặt của cô đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
Lục Mỹ Lan vốn dĩ rất xinh đẹp, hiện tại trên làn da trắng nõn ửng đỏ lên, khuôn mặt xinh xắn bỗng trở nên quyến rũ hơn một chút, hơn nữa cô còn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, ẩn ẩn hiện hiện khiến người ta có cảm giác muốn xông lên.
“Tôi muốn hạ điều hòa xuống một chút.” - Lục Mỹ Lan nói, cô cầm điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên, định hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
Tuy nhiên, điều mà cô không ngờ tới là cô vừa đưa tay lấy điều khiển từ xa của điều hòa, cô thậm chí không thể nhấc điều khiển lên.
"Ôi, nóng quá, ngứa quá, khó chịu quá ..." - Giọng nói của Lục Mỹ Lan cũng có chút lẩm bẩm, khuôn mặt xinh xắn lúc này lại càng thêm hồng hào.
Rõ ràng, tác dụng của thuốc đã phát huy tại thời điểm này.
Và Giang Dĩ Minh biết rằng lúc này, đã đến lúc anh phải ra tay.
Vì vậy, vẹo đầu một cái, anh ấy bèn nằm trên ghế sô pha và ngủ!
Lúc này, chị Lương từ trong phòng đi ra, nhìn Lục Mỹ Lan đang không ngừng muốn cởi quần áo, còn Giang Dĩ Minh đã ngủ say, đã lập tức bước tới cửa, mở cửa.