“Nhưng mà, anh ta lại uy hiếp tôi. Anh ta nói, chuyện bây giờ đều đã nói cho tôi biết, coi như tôi là người hiểu rõ mọi chuyện, nếu như tôi không làm, anh ta sẽ giết tôi để bỏ đi một người biết mọi chuyện!” Lục Thanh Bình nói tiếp: “Hơn nữa, lúc ấy, anh ta còn móc một khẩu súng lục ra, tôi vừa nhìn thấy khẩu súng lục đã sợ tới mức cả người mềm nhũn, không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Tôi cầm thuốc, sau đó, tìm một cái cớ đi vào trong xưởng thị sát. Nhân lúc tất cả nhân viên không chú ý, tôi rót thuốc vào đồ uống đã chế biến xong...”
“Người anh em, chính là như vậy, toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy!” Lục Thanh Bình nói với Giang Dĩ Minh: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, mấy ngày nay, tôi cũng không dám ngủ, chỉ sợ cảnh sát chạy tới bắt tôi. Nếu thật sự bị bắt đi, cả đời này tôi sẽ bị hủy hoại!”
“Vậy ông có chứng cứ có thể chứng minh, nước thuốc ấy là Trần Nhậm cho ông không?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Có!” Lục Thanh Bình gật đầu, nói: “Trong ngăn kéo trong phòng làm việc của tôi còn nửa chai thuốc. Hơn nữa, sau khi Trần Nhậm gọi điện thoại cho tôi, tôi đều ghi âm toàn bộ, tôi lo lắng Trần Nhậm không đưa tiền cho tôi, nên lén để lại một ít chứng cớ!”
“Rất tốt!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Đưa tôi tất cả bằng chứng ghi âm của ông!”
“Được!” Lục Thanh Bình gật đầu, sau đó, gửi tất cả tài liệu ghi âm trong điện thoại di động cho Giang Dĩ Minh.
“Được rồi, bây giờ ông có thể đi!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói.
“Tôi, tôi có thể đi rồi sao?” Lục Thanh Bình nhìn Giang Dĩ Minh, kinh ngạc hỏi lại. Không phải cậu ta muốn báo cảnh sát bắt mình sao? Sao lại để mình đi?
“Đúng vậy, ông có thể đi rồi!” Giang Dĩ Minh phất tay với Lục Thanh Bình, sau đó, anh lấy trong túi áo lấy ra ngân châm đâm vào ngực Lục Thanh Bình một mũi rồi nói: “Một ngày nữa, ngân châm cứu này sẽ lấy mạng của ông. Nếu tôi không giúp ông cởi bỏ, thì trên thế giới này, cũng sẽ không có người có thể cởi bỏ. Vì vậy nên, thời gian một ngày này, ông hãy ngoan ngoãn ở nhà chờ sáng ngày mai cảnh sát tới bắt ông. Ngoài ra, chuyện ngày hôm nay, ông phải giả vờ như không biết gì, coi như không gặp và nói chuyện với tôi.”
“Tôi biết, tôi biết rồi!: Lục Thanh Bình gật đầu, nói.
“Còn nữa, nếu ông dám báo tin với Trần Nhậm, vậy ông cứ chờ chết đi!” Giang Dĩ Minh nói với Lục Thanh Bình.
“Tôi không dám, tôi không dám!” Lục Thanh Bình nói: “Nếu tôi nói với anh Trần biết việc ngày hôm này, nói không chừng anh Trần sẽ giết tôi diệt khẩu!”
Lục Thanh Bình là một người thông minh, ông ta biết, nếu muốn rửa sạch tội danh, thì phải để cho anh ta chết! Vì vậy, ông ta không dám nói chuyện này cho Trần Nhậm. Anh ta là người có lòng dạ tàn nhẫn, hơn nữa còn làm bác sĩ, chắc chắn sẽ có biện pháp khiến ông ta chết mà không hề liên quan đến anh ta. Do đó, ông ta không muốn chết sớm như vậy!”
“Cút đi!” Giang Dĩ Minh nói với Lục Thanh Bình.
Sau khi ra khỏi nông gia nhạc, Giang Dĩ Minh bắt taxi tới phòng làm việc của Thẩm Thanh Nga.
Lúc này, Thẩm Thanh Nga đang nhìn tin tức trên mạng, nghĩ mãi không ra!
Hiện giờ mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, mà tin tức tiêu cực trên mạng đối với thực phẩm của tập đoàn Thẩm thị ngày càng nhiều. Cho dù người nhà mấy người kia không náo loạn, nhưng thời đại internet bây giờ, xảy ra chút chuyện là có thể nháo khiến cả thế giới đều biết.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả sản phẩm của tập đoàn Thẩm thị, sau này đều không thể đưa ra thị trường.
Nếu cố tình đưa ra thị trường thì cũng không có ai dám mua nữa.
Nhất là khi nhìn thấy nội dung bình luận quá khó nghe của cư dân mạng, Thẩm Thanh Nga cảm thấy vô cùng bất lực.
“Có chuyện gì vậy? Lại đang xem tin tức trên mạng à?” Giang Dĩ Minh cười đi vào, nhìn Thẩm Thanh Nga hỏi.
“Đúng vậy!” Thẩm Thanh Nga gật đầu, nói: "Tin tức trên mạng bây giờ càng ngày càng nhiều, hầu như đều là tin tức tiêu cực của tập đoàn Thẩm thị chúng ta. Em thật sự lo lắng bởi vì chuyện này mà tập đoàn Thẩm thị chúng ta không gượng dậy nổi! Chúng ta là một công ty thực phẩm, thực phẩm có vấn đề như một cú đánh rất lớn vào công ty. Rất có khả năng công ty sẽ đóng cửa ngay lập tức!”
Ông nội giao công ty cho cô, hơn nữa, mấy ngày trước còn mới để cho cô đảm nhiệm chức vụ trưởng tộc trong gia tộc, đảm nhiệm chủ tịch tập đoàn. Thế nhưng, mới qua mấy ngày, cô đã khiến công ty gặp phải nguy cơ lớn như vậy, rất có khả năng sẽ khiến công ty đóng cửa. Điều này làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ với gia tộc, hổ thẹn với sự tín nhiệm của ông nội đối với mình.
“Quả thật, bây giờ là thời đại internet, một chút chuyện nhỏ có thể dễ dàng làm cho tất cả nỗ lực trước kia của một công ty lớn phải trả giá đắt!” Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga: “Quên đi, không nói cái này nữa. Còn hơn hai tiếng nữa là tan tầm, tối nay, chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi.”
“Không đi.” Thẩm Thanh Nga lắc đầu, nói: “Bây giờ trong công ty là một mớ hỗn độn, làm sao em còn tâm tư ăn cơm chứ? Hơn nữa, bây giờ về nhà cũ ăn cơm, em cũng không dám đối mặt với ông nội. Mà các chú nữa, chắc chắn họ sẽ nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng. Đến lúc đó em cũng không thể ăn bữa cơm hoàn chỉnh!”
“Vậy anh cho em xem một thứ.” Giang Dĩ Minh nói xong, lấy thứ từ trong túi ra đưa cho Thẩm Thanh Nga.
“Cái này là cái gì?” Thẩm Thanh Nga nghi hoặc hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!