Đương nhiên Lục Thanh Bình không muốn ở đây lâu vì dù sao ở đây nhiều tiền như vậy cũng không an toàn!
Chỉ là, ngay khi ông ta xách rương, chuẩn bị xoay người rời đi!
“Rầm!”
Đột nhiên, cửa phòng bị ai đó đá một phát văng ra. Một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi xuất hiện ở cửa phòng.
“Hả? Sao cậu ở chỗ này?” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, Lục Thanh Bình vô cùng ngạc nhiên, sau đó kinh ngạc hỏi.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Giang Dĩ Minh nhìn Lục Thanh Bình rồi nói: “Giám đốc Lục quả nhiên không tồi. Khó trách cảnh sát vẫn không điều tra ra cái gì. Thì ra, chuyện này là giám đốc nhà máy như ông làm ra!”
“Cậu, cậu nói cái gì vậy? Tôi không làm cái gì cả. Tôi không hề liên quan gì tới chuyện hạ độc kia!” Lục Thanh Bình phủ nhận. Nhưng mà, ánh mắt Giang Dĩ Minh có lực sát thương rất lớn khiến ông ta không dám nhìn thẳng, thậm chí, cơ thể cũng không tự chủ mà chậm rãi lùi về phía sau!
“Tôi có nói là chuyện hạ độc sao?” Giang Dĩ Minh cười lạnh nhìn Lục Thanh Bình, nói.
“Tôi...” Lúc này Lục Thanh Bình mới ý thức được mình nói sai, hận không thể tát cho mình mấy cái!
Lùi được vài bước, Lục Thanh Bình đụng vào một cái ghế, run tới mức ngồi sụp xuống ghế.
“Chàng trai trẻ này. Hay là như vậy đi, tôi, tôi cho cậu 1.500.000.000, chuyện này coi như cậu không biết gì hết, thế nào?” Lục Thanh Bình cũng biết, nói thêm nữa cũng là nói dối, không có tác dụng gì. Giang Dĩ Minh đang ở đây, còn nói nhiều với mình như vậy, chắc chắn cậu ta đã nghe được cuộc đối thoại giữa mình và người đó.
Bây giờ, phủ nhận đã không phải cách hay. Biện pháp duy nhất, chính là bịt miệng người này!
Cậu ta chỉ là tài xế của Thẩm Thanh Nga, một tháng lương chắc chắn sẽ không quá cao. Vì vậy, nếu mình cho cậu ta số tiền 1.500.000.000 rồi bảo cậu ta đừng nói ra chuyện này, chắc chắn sẽ là không có vấn đề gì xảy ra!
“Bịch!”
Nhưng Lục Thanh Bình không ngờ tới chính là, sau khi ông ta vừa nói xong, Giang Dĩ Minh không thèm suy nghĩ mà nhấc chân đạp vào người ông ta, khiến ông ta ngã ra mặt đất!
Sau đó, Giang Dĩ Minh nhanh chóng tiến lên giẫm lên ngực ông ta nói. “Lục Thanh Bình, thành thật nói hết đi.”
“Chàng trai, tôi, tôi cho cậu 3.000.000.000, 3.000.000.000, nhé!” Lục Thanh Bình còn tưởng rằng mình cho quá ít tiền, nên Giang Dĩ Minh mới tức giận như vậy. Vì thế, ông ta vội vàng tăng giá, nói với Giang Dĩ Minh. “Người anh em, chỉ cần cậu không nói chuyện này ra, tôi sẽ cho cậu 3.000.000.000! Người anh em, dù sao cậu cũng chỉ là tài xế của Thẩm tổng, cho dù lái xe cho cô ta ba mươi năm, cậu cũng không tiết kiệm được 3.000.000.000 đâu. Nếu cậu đồng ý không nói chuyện này nói ra, bây giờ, tôi sẽ đưa tiền cho cậu ngay lập tức!”
“Ai bảo với ông tôi là tài xế của Thẩm Thanh Nga?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Cậu...”
“Tôi là chồng của Thẩm Thanh Nga!” Giang Dĩ Minh nói. “Vì vậy, hãy cất cái suy nghĩ muốn dùng tiền mua chuộc tôi của ông đi. Còn bây giờ hãy thành thật nói hết mọi chuyện ra cho tôi!”
“Tôi, tôi không thể nói. Nếu tôi nói, tôi sẽ phải ngồi tù cả đời. Tôi không thể nói, không thể nói!” Lục Thanh Bình liều mạng lắc đầu nói. Cũng may chuyện này không có người chết. Nếu có người chết, khả năng ông ta bị phán tử hình là rất cao.
Ông ta không phải kẻ ngốc, ông ta biết, nếu mình nói ra cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tội ác của mình, chẳng những bản thân phải ngồi tù, mà vợ và con của ông ta cũng sẽ bị Trần Nhậm trả thù!
“Ông rất sợ ngồi tù đúng không?” Giang Dĩ Minh nhìn Lục Thanh Bình, hỏi. “Được rồi. Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết, với tội danh bây giờ của tôi, tôi mà giết ông thì cũng không bị coi là phạm tội. Vì vậy, nếu ông không nói, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, Giang Dĩ Minh bắt đầu gia tăng lực ở chân.
Lúc trước Giang Dĩ Minh chưa bước vào thời kỳ nhập môn, sức lực của anh đã kinh người. Bây giờ đã vào thời kỳ nhập môn, trở thành người tu luyện danh xứng với thực, sức mạnh của anh, người thường không thể chịu được.
Giờ khắc này, Giang Dĩ Minh mới chỉ sử dụng không đến ba phần sức lực của mình mà Lục Thanh Bình đã cảm thấy chịu không nổi.
Lục Thanh Bình cảm giác trái tim mình bị Giang Dĩ Minh giẫm xuống nặng nề, vô cùng áp bách, làm cho hô hấp không thông. Thậm chí khuôn mặt ông ta cũng dần biến thành màu gan heo. Ngực thì đau nhức, nhưng không có cách nào hô hấp được, Lục Thanh Bình chỉ biết há to miệng, đầu lưỡi cũng vươn ra thật dài!
Mà Giang Dĩ Minh, lúc này không ngừng, tăng thêm lực lượng!
“A! Tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi...” Lúc này, Lục Thanh Bình cảm giác trước mắt mình đều là những vì sao, thậm chí ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Ông ta đã không còn nhìn rõ mặt Giang Dĩ Minh!
“Người anh em, buông ra, buông ra đi mà, tôi sắp chết, sắp chết rồi!” Lục Thanh Bình nói lớn.
Giang Dĩ Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Buông ra ư? Để làm gì chứ? Tôi muốn ông chết!”