Khiến cho Giang Dĩ Minh không ngờ tới, lần này Lục Thanh Bình ngoan ngoãn ngồi trên xe, đi được không bao xa, sau đó lại xuống xe, sau khi xuống xe lại đi vào một quán trà sữa gần đó để mua một ly trà sữa, sau đó, đi ra cửa, lại bắt một chiếc taxi, rồi lại lên xe đi tiếp.
Lần này, chiếc taxi đi được một đoạn đường dài hơn trước đó, chạy khoảng chừng hai mươi km, lúc này chiếc taxi đã ra khỏi thành phố, đến một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô của thành phố Nam Hoàng.
Nơi này là một trang trại, Lục Thanh Bình xuống xe ngay ở cổng của trang trại đó, nhìn trái nhìn phải, sau đó đi thẳng vào bên trong trang trại.
Rõ ràng, trang trại này, mới thật sự là mục tiêu thật sự của Lục Thanh Bình ngày hôm nay.
Lúc này Giang Dĩ Minh cũng xuống xe, đi theo Lục Thanh Bình, cùng đi vào phía bên trong trang trại, nhưng lúc đi tới cổng trang trại, Giang Dĩ Minh nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe trước cổng trang trại, khiến anh cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc, nhưng lúc này, có chút không nhớ nỗi, chiếc xe đó, rốt cuộc là của ai.
“Xin chào cậu, cậu đi mấy người?” Vừa tiến vào trang trại thì có một nhân viên phục vụ bước tới, niềm nở chào hỏi.
Giang Dĩ Minh không trả lời người phục vụ, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy tăm hơi gì của Lục Thanh Bình, tiện đó anh nhìn người phục vụ rồi hỏi: “Người đàn ông vừa nãy đi vào đây, khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu trọc, ông ta đi đâu rồi?”
“À, người đàn ông đó đi vào trong phòng rồi.” Người phục vụ trả lời: “Sao vậy, tiên sinh, cậu đi cùng ông ấy ư? Tôi dẫn cậu đi qua đó.”
“Không cần.” Giang Dĩ Minh vẫy vẫy tay rồi nói: “Cậu giúp tôi chuẩn bị một phòng kế phòng ông ta vừa vào là được rồi, à, đúng rồi, bên chỗ tôi đi tám người, chút nữa sẽ đến.”
“Được!” Người phục vụ gật đầu, cũng không hoài nghi gì, hơn nữa, có một số người làm như vậy cũng chỉ vì muốn nịnh bợ sếp, cũng cố tình làm giống như vậy, đến lúc sau lại giả vờ như tình cờ gặp sếp, sau đó mượn cớ nhậu với sếp, lấy mặt làm quen.
Chuyện như thế này xảy ra thường xuyên, cho nên người phục vụ cũng chỉ âm thầm cười, sau đó dẫn Giang Dĩ Minh đi vào một phòng bên cạnh phòng của Lục Thanh Bình, đặt một phòng ở đấy.
Những kiểu trang trại như thế này, đều được xây dựng bằng ván gỗ, cho nên những âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh đều có thể nghe được rất rõ ràng, hơn nữa tai của Giang Dĩ Minh còn rất nhạy bén, cũng vô cùng nhạy cảm, cho dù một âm thanh rất nhỏ ở phòng bên cạnh, anh cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Tôi nói ông này Lục Thanh Bình, tôi hẹn ông một giờ đến ăn cơm, ông tự mình xem đi, bây giờ đã là mấy giờ rồi hả? Ông không có ý thức về thời gian sao?” Bên trong phòng, một người đàn ông ngồi đối diện với Lục Thanh Bình nói.
Lúc nghe thấy giọng nói của người đàn ông này, Giang Dĩ Minh chau mày, giọng nói này, anh cũng cảm thấy rất quen thuộc.
“Ây da, Trần tiên sinh, thật sự ngại quá, tôi đây không phải vì muốn giữ bí mật cuộc gặp này sao, cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy.” Lục Thanh Bình nói: “Chiều hôm nay ở trong xưởng của tôi có nhiều cảnh sát như vậy, tôi phải dành cả chiều ở xưởng để điều tra và thẩm vấn, cho nên lần này lúc tôi tìm cậu, vì an toàn, tôi thậm chí còn không lái xe, đều là đi taxi đến, tôi cũng phải chuyển mấy chuyến taxi, mới tới được chỗ này, cho nên mới làm lỡ chút thời gian.”
“Gan ông nhỏ vậy ư?”
“Đây không phải vấn đề gan có nhỏ hay không? Trần tiên sinh, cậu cũng biết đó, chuyện này thật sự rất lớn, mấy người kia chưa chết, đối với tôi mà nói cũng không phải một lỗi nhỏ, cũng đủ để đưa tôi vào ngồi tù rồi, cho nên tôi vẫn phải cần thận một chút thì hơn.” Lục Thanh Bình nói.
“Được rồi, bớt phí lời đi, chuyện lần này ông làm rất tốt, hứa đưa ông 15.000.000.000, tôi đã mang đến rồi, biết lá gan của ông nhỏ, nên tôi đã rút tiền mặt 15.000.000.000, tất cả đều nằm trong hộp này, có cần phải đếm lại không?
“Không cần, không cần.” Lúc này Lục Thanh Bình cười rồi vẫy vẫy tay: “Trần tiên sinh, người có nhiều tiền như cậu, sao có thể đưa thiếu cho tôi được chứ? Chỉ là, Trần tiên sinh, cậu giỏi thật đấy, đưa tiền mặt như này tốt hơn chuyển khoản rất nhiều, hihi…”
“Được rồi, tôi đã gọi món rồi, chỉ là tôi không ăn nữa, ông cứ ở lại từ từ ăn đi, tôi còn có việc nên tôi đi trước đây. Chỉ có điều, Lục Thanh Bình, bản thân ông phải nhớ kỹ, ông nhận tiền rồi, cũng xem như trong chuyện này ông cũng là đồng phạm, cho nên sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, ông cũng phải hết sức đề phòng, nếu không người gặp bất hạnh, không chỉ có mỗi tôi, mà còn có ông, ông hiểu chứ?”
“Hiểu, hiểu!” Lục Thanh Bình gật đầu rồi nói: “Trần tiên sinh, cậu cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ kín miệng. Trần tiên sinh, không phải cậu không biết, sáng hôm nay lúc bọn họ đi điều tra trong xưởng của tôi, không hề điều tra ra được gì, lúc đó biểu hiện thất vọng trên mặt bọn họ, thật sự là rất thú vị!”
“Được rồi, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa, kẻo tai vách mạch rừng! Tôi đi trước đây, ông cứ ăn từ từ ha.”
Nói xong, Giang Dĩ Minh nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng mở cửa đi ra.
Giang Dĩ Minh cũng nhanh chóng đứng dậy, mở cửa ra, ló đầu ra ngoài, nhìn người vừa gặp mặt Lục Thanh Bình, hơn nữa là người có giọng nói mà bản thân anh nghe rất quen tai, rốt cuộc là ai.
Trần Nhậm.