“Không sao, nếu chuyện này thật sự là do bà ta giở trò, vậy thì nhất định bà ta sẽ đến.” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói với Trương Mạnh Khôi.
Lúc này cũng đã gần tới giờ trưa rồi, hai người Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi cũng đã đói rồi, Trương Mạnh Khôi đã gọi một ít đồ ăn nhanh, ăn cùng với những người thợ lắp đặt ở trong cửa hàng.
“Ây da, đang ăn gì vậy?”
Chính vào lúc đám người Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi đang ăn đồ ăn nhanh, thì có một giọng nói truyền đến tai bọn họ.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên người phụ nữ trung niên kia đã đến rồi.
“Giấy phép kinh doanh chưa làm được mà còn tâm tình ngồi đó ăn cơm hả?” Người phụ nữ trung niên cười lạnh lùng, nói với Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi: “Tim cũng to quá đấy chứ, đổi lại là người khác, chỉ e là sớm đã nuốt không trôi cơm rồi nhỉ?”
“Chuyện này thì có gì mà không có tâm trạng chứ?” Giang Dĩ Minh cười nói: “Không làm được giấy phép kinh doanh, đây không phải là vấn đề rất dễ giải quyết sao? Chỉ cần tìm bà thu mua trang sức hoàng kim, giấy phép kinh doanh, không phải đã xong rồi ư?”
“Ha ha ha, xem ra cậu vẫn rất thông minh!” Người phụ nữ trung niên cười lớn một tiếng rồi nói: “Sao nào, giờ thì biết tôi lợi hại rồi chứ? Hôm đó lúc tôi đến tìm các người, không phải các người vẫn rất kiêu ngạo sao? Sao nào? Sao bây giờ không kiêu ngạo nữa đi? Tiếp tục kiêu ngạo đi chứ, tiếp tục làm màu ở trước mặt tôi đi chứ? Hừ, tôi không tin, tôi còn không trị được mấy người các cậu!”
Người phụ nữ trung niên nói rồi móc trong túi ra một đơn đặt hàng, ném cho Giang Dĩ Minh: “Tôi biết mấy người các cậu mà, phải làm màu một chút cho các cậu thấy thì sau đó các cậu sẽ ngoan ngoãn như cún ngay, xem đi, đơn đặt hàng đã chuẩn bị xong cho các cậu rồi, trước ba giờ hôm nay, phải mang tiền bỏ vào trong tài khoản của tôi, đặt hàng những thứ này, sau đó, giấy phép kinh doanh của các cậu có lẽ qua vài ngày là được phê duyệt rồi.”
Giang Dĩ Minh cầm cái được gọi là đơn đặt hàng lên xem, lúc này bật cười.
Người phụ nữ này, ham muốn cũng quá lớn rồi nhỉ.
Một đơn đặt hàng nhỏ xíu như vậy, mà lại có giá trị gần 30.000.000.000 trang sức hoàng kim, không chỉ như vậy, thấy giá của những trang sức hoàng kim này, cũng gần bằng với giá bán lẻ rồi, cũng chính là nói, nếu như Giang Dĩ Minh thật sự đặt đống trang sức này, cho dù bán hết toàn bộ, thì tiền thu được về tay, ngay cả trả tiền thuê nhà cũng không đủ, cũng may cửa hàng này đã được Giang Dĩ Minh mua lại nên không cần phải trả tiền thuê.
Người phụ nữ dường như chắc chắn rằng Giang Dĩ Minh sẽ đặt hàng ở chỗ của bà ta, cho nên tiếp theo đó là tiếp tục ném ra một cái thẻ có số tài khoản ngân hàng, rồi nói: “Đây là thẻ số ngân hàng của tôi, đem tiền bỏ vào thẻ của tôi đi.”
Nói xong người phụ nữ chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.” Giang Dĩ Minh đứng lên, nhìn người phụ nữ trung niên đó rồi nói: “Tôi hình như còn chưa đồng ý chuyện phải đặt trang sức ở chỗ các người mà nhỉ?”
Giang Dĩ Minh xem ra người này chính là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, người phụ nữ này lại dùng cách này để ép mình đặt trang sức chỗ bà ta, bản thân vốn chưa từng định đồng ý, càng huống hồ, chất lượng trang sức ở chỗ người phụ nữ này rốt cuộc như thế nào, bản thân mình còn chưa thấy qua, hơn nữa mới bắt đầu giá cả đã cao như vậy, giống với giá bán lẻ, não của bản thân trừ phi bị đánh đến choáng rồi mới đi đặt hàng trang sức chỗ bà ta.
“Sao vậy, không đồng ý sao?” Người phụ nữ trung niên nói: “Nếu không đồng ý cũng được, vậy thì các cậu cứ đợi đó đi, xem giấy phép kinh doanh của các cậu, rốt cuộc đến bao giờ mới được duyệt!”
Nói xong, người phụ nữ đó cũng lười nói thêm với Giang Dĩ Minh, bà ta xoay người bỏ đi.
Lúc này Trương Mạnh Khôi bước lên trước, nhìn Giang Dĩ Minh rồi hỏi: “Anh Dĩ Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chúng ta đã đầu tư mấy tỷ vào cửa hàng trang sức này, nếu chúng ta thực sự không đặt hàng trang sức chỗ bọn họ, có thể người ta sẽ không cho chúng ta lấy được giấy phép kinh doanh, vậy thì cửa hàng trang sức của chúng ta không thể mở cửa rồi, tôi vừa nãy cũng có nghĩ qua, hay là chúng ta cứ lấy hàng ở chỗ họ đi, dù sao thứ chúng ta bán cũng không chỉ có trang sức, còn có mấy món đồ khác mà, đâu sợ trang sức hoàng kim không thể kiếm được tiền, chúng ta có thể kiếm tiền ở những phương diện khác mà!”
“Sợ rồi ư?” Giang Dĩ Minh mỉm cười rồi hỏi Trương Mạnh Khôi.
“Không phải sợ…Chỉ là chúng ta đấu với bọn họ, căn bản là đấu không lại.” Trương Mạnh Khôi với khuôn mặt khổ sở, nói. Mặc dù bây giờ bọn họ cũng có chút tiền, có chút bản lĩnh, nhưng anh ta cũng biết, cho dù anh ta có tiền, còn có bản lĩnh, cũng không thể nào đấu lại được mấy người kia.
“Không sao đâu, yên tâm đi.” Giang Dĩ Minh vỗ vai của Trương Mạnh Khôi rồi nói.
Người phụ nữ kia đi rồi, Giang Dĩ Minh cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa, anh lái xe chuẩn bị đi đến bệnh viện, đi xem tình hình của mấy nạn nhân bây giờ ra sao rồi.
Khi Giang Dĩ Minh lái xe, lúc đang đợi đèn đỏ bên đường, đột nhiên trong khóe mắt anh hiện lên hình ảnh của một người rất quen.
Tuổi tác tầm năm mươi, đầu hói, bụng phệ.
Lúc nhìn thấy người này, đột nhiên trong ánh mắt của Giang Dĩ Minh sửng sốt, người này, đó không phải là giám đốc của nhà máy sản xuất nước giải khát sáng nay sao, Lục Tề Bình đây mà?
Lúc này ông ta chạy đến đây để làm gì vậy chứ?
Chỉ nhìn thấy Lục Tề Bình đang cầm điện thoại, đứng bên đường, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này đèn xanh rồi, Giang Dĩ Minh lái xe về phía trước một chút, sau đó dừng xe lại ở bên đường, nhìn về hướng Lục Tề Bình đang đứng.
Không lâu sau, Lục Tề Bình bước lên một chiếc xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!