Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

“Cái gì?” - Trương Phúc nghe được lời này sững sờ, vội vàng hỏi. "Bác sĩ Hổ, cậu nói cái gì? Bốn bệnh nhân đều không thể cứu sao? Tất cả đều không thể cứu sao?"

“Vâng!” Bác sĩ Hồ gật đầu nói:  "Mới mười phút trước, bốn bệnh nhân này lần lượt tắt thở, theo đôi được biết thì hiện tại, những bệnh nhân này đều đã tử vong."

Giọng nói của bác sĩ Hồ và Trương Nghiêm rất nhỏ, họ chỉ có thể bị Giang Dĩ Minh đứng ở một bên nghe thấy. 

"Cậu nói cái gì? Em trai của ta đã qua đời? Bốn người bọn họ đều đã qua đời?"

"Cái gì? Con trai của ta cũng chết?"

"Trời ơi, con trai, làm sao con có thể sống khi con chết đi ..."

"Trời ơi ... huhuhu ..."

Trong phút chốc, toàn bộ cửa phòng cấp cứu vang lên tiếng khóc, người nhà bệnh nhân lúc này đã hoàn toàn mất hết hy vọng, bất lực ngồi dưới đất khóc tuyệt vọng.

"Chờ một chút, tôi vào xem một chút ..." Vẻ mặt Giang Dĩ Minh nghiêm túc nói, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

Trong y học hiện đại, việc cứu một người khỏi cái chết là điều hoàn toàn không thể, chỉ cần một người tắt thở thì hy vọng duy nhất là sử dụng máy kích nhịp tim. Tuy nhiên, khả năng máy kích nhịp tim có thể cứu một người là rất nhỏ, và thậm chí nếu máy kích nhịp tim được sử dụng để cứu sống, con người không phải lúc nào cũng có thể sống sót.

Có thể nói, một khi người ta tắt thở, căn bản là đã chết!

Nhưng mà, đối với Giang Dĩ Minh, là Tiên Tôn, đây không phải là chuyện tuyệt đối, nếu một người vừa chết, vậy khả năng được cứu sống là năm mươi phần trăm, khả năng là một nửa!

Nếu là trong thời gian còn là Tiên Tôn, Giang Dĩ Minh có thể bảo đảm bốn bệnh nhân vừa chết này chỉ cần anh tới cứu bọn họ là được.

Nếu là kỳ Nguyên Anh, thì Giang Dĩ Minh có 50% hy vọng có thể cứu được bốn bệnh nhân này!

Tuy nhiên, Giang Dĩ Minh chưa bước vào giai đoạn nhập cảnh, vẫn còn đang lang thang ngoài ngưỡng cửa tu luyện. Chỉ có khoảng mười phần trăm cơ hội!

Tuy nhiên, chỉ cần có một tia hy vọng, Giang Dĩ Minh nhất định phải thử!

"Này, này, anh làm gì vậy? Tránh ra, tránh ra!" - Lúc này trong phòng cấp cứu đã có bác sĩ và y tá, nhìn thấy Giang Dĩ Minh xông vào, bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọ họ không biết anh ấy, đồng thời nhìn Giang Dĩ Minh mặc quần áo bình thường, còn tưởng rằng là người nhà bệnh nhân kích động, lập tức lớn tiếng mắng.

“Các người tránh ra!” - Giang Dĩ Minh bước nhanh về phía trước, bắt mạch của một trong những bệnh nhân đã qua đời. 

Nếu một người chết, mạch nhất định sẽ ngừng đập ngay lập tức, người bình thường chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra mạch, nhưng Giang Dĩ Minh thì khác, anh có thể cảm nhận được, cho dù chỉ là đập nhẹ cũng có thể cảm nhận được!

Chắc chắn rồi, sau khi bắt mạch của cả bốn bệnh nhân, Giang Dĩ Minh thực sự cảm thấy rằng mạch của họ vẫn còn đập nhẹ!

Vậy thì tốt!

Điều này có nghĩa là vẫn còn cơ hội để cứu họ!

Trên thực tế, bọn họ chết bất đắc kỳ tử vì ngộ độc thực phẩm, trường hợp này khả năng được cứu sống vẫn tương đối cao, tuy nhiên nếu chết khi đèn đã cạn dầu và người đã hấp hối thì đừng nói nhà Tiên Tôn như Giang Dĩ Minh, ngay cả khi Đại La Kim Tiên giáng xuống, cũng không có cách nào cứu được bọn họ!

Nghĩ vậy, Giang Dĩ Minh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng cấp cứu, lúc này người nhà vẫn còn đang rất kích động, may mà Mã Hải Chân đã cho người đến chặn người nhà bệnh nhân lại nên Thẩm Thanh Nga không bị thương chút nào!

“Viện trưởng Trương!” - Giang Dĩ Minh liếc nhìn Trương Nghiêm rồi hét lên.

“Sao vậy?” Trương Nghiêm nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.

“Làm ơn giúp tôi một việc!” - Giang Dĩ Minh nói: "Đuổi hết những người trong phòng cấp cứu ra ngoài, sau đó, giúp tôi lấy vài bộ ngân châm từ khoa y học cổ truyền, ít nhất cần bốn bộ. Hơn nữa, nhờ người mua cho tôi một số thứ như chu sa, giấy vàng, bút lông, v.v., nhớ phải mua tất cả những thứ này cho tôi. "

“Giang Dĩ Minh, cậu muốn làm gì vậy?” - Trương Nghiêm nhìn Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi muốn hồi sinh bốn bệnh nhân!” - Giang Dĩ Minh nói.

“Cậu nói cái gì?” Trương Nghiêm nghe xong, kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, hỏi: "Cậu muốn làm cho bốn bệnh nhân đó sống lại? Giang Dĩ Minh, đừng dại dột, bọn họ đều là người chết, người đã chết, làm sao có thể cứu được!"

“Viện trưởng Trương, đừng lo lắng, chỉ cần còn có một tia hy vọng, tôi sẽ nỗ lực, phiền ông giúp tôi tìm những thứ này cho tôi càng nhanh càng tốt, phải nhanh, thật nhanh, nếu chậm thì không thể cứu họ đâu, đừng chẫm trễ nữa! "

Giang Dĩ Minh gấp gáp nói với Trương Nghiêm.

“Được, được, tôi đi ngay!” Trương Nghiêm thấy Giang Dĩ Minh nói như chắc ăn, lập tức gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chuẩn bị sắp xếp!

Sau khi đưa ra những chỉ dẫn này, Giang Dĩ Minh lại nhanh chóng vào phòng cấp cứu, do sự sắp xếp của Trương Nghiêm, những bác sĩ và y tá này đã nhìn Giang Dĩ Minh một ánh nhìn kỳ lạ, sau đó đi về phía bên ngoài phòng phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!