"Được!"
Giang Dĩ Minh nói ra những lời này, tất cả những người có mặt đột nhiên đồng thanh tán thưởng!
Đúng vậy, với tư cách là bác sĩ trong ngành này, tuyệt đối không thể làm người lưu lại một đường, vì nếu dung túng cho bác sĩ thì sẽ dẫn đến nhiều bệnh nhân hơn, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, tính mạng không được đảm bảo!
Dung túng cho bác sĩ chính là vô trách nhiệm với bệnh nhân!
“Dương Tư Khôn, ông tự gỡ tấm bảng hiệu đó, hay là để nên gỡ nó xuống?” Giang Dĩ Minh lạnh lùng nhìn Dương Tư Khôn hỏi.
Dương Tư Khôn lúc này sắc mặt tái nhợt vô cùng, ông ta trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói: "Giang Dĩ Minh, tôi muốn so tài với cậu! Nếu tôi thắng, cậu phải giữ lại tấm bảng cho tôi, từ nay về sau tôi có thể tiếp tục làm bác sĩ!"
“Ông cho rằng nếu pong tiếp tục làm bác sĩ thì sẽ có người đến tìm ông khám bệnh sao?” Giang Dĩ Minh lạnh lùng nói.
“Cái này không cần cậu quan tâm!” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói. Tuy rằng ở thành phố Nam Hoàng sẽ không có người tới khám bệnh nữa, nhưng ông ta có thể đi nơi khác mở phòng khám mới. Tuy nhiên, nếu ông ta tuyên bố rằng ông ta sẽ không bao giờ là bác sĩ, thì ông ta thực sự không thể là bác sĩ ở bất cứ đâu!
Bởi vì mạng lưới internet ngày nay quá phát triển, nếu ai đó đăng tải đoạn video mà pong ta đã công bố lên mạng và cho mọi người ở Trung Mỹ biết về nó, thì thật sự ông ta không còn sống nào!
Đương nhiên, quan trọng nhất tấm biển hiệu nhà Tế Thế, đây chính là ba chữ Đô đốc hải quân sau khi thầy của ông ta đối đãi với Đô đốc hải quân thời nhà Thanh, đây là một thứ vô cùng quý giá, cho dù không được làm một bác sĩ, ông ta cũng phải lấy tấm bảng hiệu này, không thể để Giang Dĩ Minh lấy nó đi!
“Cậu có gan để so tài với tôi không?” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói với Giang Dĩ Minh.
“Ông còn có cái gì, lấy ra so đo với tôi?” Giang Dĩ Minh lạnh lùng nói.
“Tôi vẫn còn phòng khám này!” Dương Tư Khôn nói: "Nếu tôi thua, phòng khám này sẽ là của cậu!"
“Ồ?” Giang Dĩ Minh lúc này mới có hưng thú, vừa rồi anh tìm khắp nơi của phòng khám, không ngờ hiện tại lại muốn đưa phòng khám này cho mình!
Phòng khám của Dương Tư Khôn rất rộng, và vì Dương Tư Khôn thích ‘làm màu' nên cách trang trí của phòng y tế rất cổ kính, nhìn khá sang trọng, nếu Dương Tư Khôn thực sự để mất phòng y tế này vào tay mình thì chắc cũng giảm được tất cả những công việc rườm rà như tìm kiếm mặt tiền, chi tiền trang trí, v.v.!
“Cậu dám không?” Dương Tư Khôn lớn tiếng nói với Giang Dĩ Minh.
“Dám!” Giang Dĩ Minh nói: "Đây là lời ông nói. Nếu thua, phòng khám sẽ thuộc về tôi!"
“Được!” Dương Tư Khôn nói: "Tuy nhiên, nếu như tôi thắng, như vậy, cậu không thể lấy tấm bảng hiệu của tôi, tôi có làm bác sĩ hay không cũng không liên quan gì đến cậu!"
“Được rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Vậy bắt đầu đi, ông so tài như thế nào?"
"Chàng trai trẻ, câu nhất định phải thắng được Dương Tư Khôn, nếu không, sau này ông ta sẽ tiếp tục hại người!"
"Đúng vậy, chàng trai trẻ, cậu nhất định phải thu phục Dương Tư Khôn. Về sau cậu tới đây mở phòng khám này, chúng tôi đều cho rằng nhân phẩm của cậu tất tốt. Nếu như cậu đến làm bác sĩ, chúng tôi cũng yên tâm!"
"Chàng trai trẻ, cố lên, cố gắng đuổi Dương Tư Khôn ra khỏi đội ngũ của bác sĩ!"
Nghe những gì bệnh nhân xung quanh nói, sắc mặt của Dương Tư Khôn lập tức trở nên rất khó coi, chắc chắn là vì rắc rối vừa rồi mà danh tiếng của Dương Tư Khôn đột nhiên giảm xuống cực điểm!
Các người các người, chờ lãi tử, khi lão tử thắng, về say các người cầu xin tôi chữa bệnh, ông đây cũng sẽ không để các người thất vọng!
“Giang Dĩ Minh, chúng ta thì ba trận hai thắng!” Dương Tư Khôn hướng về phía Giang Dĩ Minh nói: "Chúng ta chọn ba bệnh nhân từ những bệnh nhân này, sau đó chẩn đoán và điều trị cho họ. Ai chẩn đoán chính xác nhất và điều trị nhanh và hiệu quả nhất sẽ chiến thắng!"
“Không có vấn đề!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Bắt đầu đi!"
“Được rồi!” Dương Tư Khôn chế nhạo, và sau đó nói với một trong những bệnh nhân: "Đến đây!"
“Tôi không đi!” Người bệnh nhân kia đột nhiên lắc đầu nói: "Tôi không dám để cho ông chữa trị..."
“Vậy thì cô đến đây!” Dương Tư Khôn nói với một bệnh nhân khác.
"Tôi, tôi cũng không đi. Nếu ông cho tôi uống nhầm thuốc và khiến tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn thì sao?"
"..." Hiện tại Dương Tư Khôn rất muốn mắng chửi, con mẹ nó, cái này làm sao có thể so sánh? So sánh vái cọng lông!
Giang Dĩ Minh ngồi ở bàn phòng khám khác, cười nói với bệnh nhân: "Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm để Dương Tư Khôn chẩn đoán cho mọi người. Lần này ông ta chỉ chẩn đoán, sau đó sẽ kê đơn cho mọi người. Cuối cùng thì đơn thuốc đó có tác dụng hay không, chẩn đoán có chính xác hay không, tôi sẽ so sánh nó với ông ta. Chúng tôi sẽ chọn một cách hiệu quả để đối tiến hành trị liệu cho tất cả mọi người!"
Nghe Giang Dĩ Minh nói lời này, trong nội tâm những bệnh nhân này mới nhẹ nhõm một chút.
Một trong những bệnh nhân bước đến chỗ Dương Tư Khôn và nói: "Vậy, bác sĩ Dương, ông tới khám giúp tôi một chút."
“Ngồi xuống!” Dương Tư Khôn lúc này tâm trạng rất tệ, hét lớn vào mặt bệnh nhân!
Bệnh nhân lớn tuổi hơn và có vẻ ngoài 60. Ông ta bị sốc bởi tiếng gầm của Dương Tư Khôn, cơ thể ông ta hơi rung lên và suýt chút nữa ông ta đã ngã xuống đất.
Dương Tư Khôn vẻ mặt u ám hỏi, nhìn Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, bệnh nhân này không sao chứ?"
“Ừ!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Được, vậy tôi sẽ chẩn đoán cho bệnh nhân này ngay bây giờ!” Dương Tư Khôn gật đầu, sau đó duỗi tay ra bắt mạch trên cổ tay ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!