Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Quý Là Thiên Y - Giang Dĩ Minh

“Đúng vậy, luôn miệng tuyên truyền mình là thần y, lại trị cho mẹ thành như vậy, theo tôi thấy quả thực chính là một lang băm!” Lúc này người đàn ông cũng chửi ầm lên phụ họa nói.

“Khụ khụ khụ…”

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc này, bà cụ đang ngồi ở hàng ghế sau lại ho khan kịch liệt, dùng một tờ khăn giấy bịt lấy, trong nháy mắt lại có không ít máu tươi phun ra.

“Bà cụ, trước đây không nghiêm trọng như vậy sao?” Thấy dáng vẻ bà cụ ho khan rất nghiêm trọng, Giang Dĩ Minh mở miệng hỏi.

“Lúc trước quả thật cũng ho rất nghiêm trọng, nhưng dù ho khan như thế nào cũng không chảy máu.” Người đàn ông mở miệng nói: “Chẳng phải hôm qua Dương Tư Khôn mở hoạt động khám bệnh tình nguyện sao? Cho nên tôi đã đưa mẹ tôi qua đó. Đi rồi mới biết, chẩn đoán chó má gì đó, chính là biến tướng thu tiền, chẩn đoán không thu phí, nhưng phải bốc thuốc ở đó, một tuần lại tiêu hết gần ba triệu tiền thuốc của tôi, hơn nữa mới uống một ngày lại nghiêm trọng hơn, còn ho ra máu!”

Người đàn ông rất tức giận, lúc nói đến chuyện này, âm thanh tăng lên rất nhiều.

Đột nhiên ý thức được đang trên xe của Giang Dĩ Minh, vì thế ngượng ngùng nói với Giang Dĩ Minh: “Thưa cậu, thật sự ngại quá, vừa rồi hơi kích động.”

“Không sao.” Giang Dĩ Minh xua tay, nói: “Quả thật là do Dương Tư Khôn chẩn đoán sai gây ra, bà cụ là do phổi lạnh gây ho khan, mà chẩn đoán của Dương Tư Khôn chắc chắn là nóng phổi, nên kê cho ít thuốc hạ hỏa, nên bệnh tình của bà cụ mới nặng thêm, dẫn đến ho ra máu!”

“Sao cậu biết?” Nghe Giang Dĩ Minh nói như vậy, ánh mắt người đàn ông lập tức sáng lên, nhìn về phía Giang Dĩ Minh.

“Quả thật, tôi cũng là một Đông y.” Giang Dĩ Minh ngượng ngùng cười cười, nói.

“Cậu cũng là Đông y sao…” Cảm xúc vốn cao ngất của người đàn ông vì Giang Dĩ Minh nói bản thân cũng là Đông y mà ngẫu nhiên tiêu tan không ít, xem ra vì Dương Tư Khôn nên người đàn ông đã có thành kiến với Đông y.

Giang Dĩ Minh vốn định dừng xe, châm vài mũi cho bà cụ để bà cụ giảm bớt chút ho khan, nhưng nhìn thấy lúc này người đàn ông đó có thành kiến với Đông y, cũng đành phải bỏ qua, dù sao cũng sắp đến nhà Tế Thế của Dương Tư Khôn.

Đi tới cửa nhà Tế Thế, lúc này bên này xếp hàng rất dài, Dương Tư Khôn bày một cái bàn khám bệnh, ngồi ở cửa nhà Tế Thế, tiến hành chẩn đoán cho bệnh nhân xếp hàng.

“Được rồi, bệnh này của cậu là vấn đề nhỏ, đi bắt thuốc đi, dùng thuốc Đông y một tháng, tôi đảm bảo sẽ trừ được bệnh của cậu!” Dương Tư Khôn nói với một bệnh nhân đi đầu.

“Hả? Bác sĩ Dương, phải uống thuốc Đông y trong một tháng sao? Quá lâu rồi?” Bệnh nhân nghe phải uống thuốc Đông y lâu như vậy, lập tức nhíu mày.

“Hết cách, mặc dù bệnh này của cậu không nghiêm trọng, nhưng vẫn khó tránh khỏi phải uống thuốc, huống hồ thuốc Đông y vốn hiệu quả chậm, hơn nữa cũng cần tiến hành ổn định thân thể của cậu, bảo đảm sau này sẽ không tái phát, cho nên một tháng không phải rất dài, đi đi, đi bắt thuốc đi.” Dương Tư Khôn nói với bệnh nhân: “Người kế tiếp.”

“Cái đó, bác sĩ Dương, thuốc ở chỗ các người quá đắt, tôi có thể đi đến nơi khác lấy thuốc không?” Bệnh nhân kia lại hỏi, quả thật vừa rồi không phải anh ta để ý thời gian uống thuốc quá dài, mà là một tháng dường như sẽ tiêu tốn hơn chín triệu tiền thuốc, điều này đối với anh ta thật sự là không đủ khả năng.

“Vậy cũng không được!” Lúc này đồ đệ đứng bên cạnh Dương Tư Khôn lớn tiếng nói: “Sư phụ tôi khám bệnh miễn phí cho anh, nên anh nhất định phải bốc thuốc ở nhà Tế Thế chúng tôi, nếu không anh hãy xé bỏ phương thuốc, rồi cút đi!”

“Nhưng thuốc của các người cũng đắt quá rồi! Một tháng hơn chín triệu, sao tôi có thể mua nổi chứ!” Bệnh nhân chau mày, vẻ mặt khó xử nói.

Anh ta nhìn thấy Dương Tư Khôn khám chữa bệnh miễn phí nên mới đến, lại không ngờ đối phương chơi thủ đoạn này.

“Không có tiền còn đi khám bệnh gì chứ? Cút!” Một tay đồ đệ Dương Tư Khôn đoạt lấy phương thuốc từ trong tay bệnh nhân kia, trong nháy mắt xé nát, ném xuống đất!

“Cậu…”

Giang Dĩ Minh vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh này, lập tức cười giễu nói với Dương Tư Khôn: “Dương Tư Khôn, đây chính là nhà Tế Thế của ông à, chỉ một tuần uống thuốc là có thể khỏi bệnh, vậy mà ông kê đơn cho đối phương một tháng, chưa đến ba trăm ngàn là có thể giải quyết, ông lại đòi hơn chín triệu của người ta. Trên đỉnh đầu ông chính là tấm bảng của nhà Tế Thế, ông tự hỏi xem, ông có xứng đáng với ba chữ nhà Tế Thế này không?”

“Anh là cái thá gì?” Đồ đệ của Dương Tư Khôn nghe được Giang Dĩ Minh chửi bới sư phụ của anh ta như thế, lập tức xông lên túm lấy cổ áo Giang Dĩ Minh, giận dữ quát.

Dương Tư Khôn cũng quay đầu nhìn về phía Giang Dĩ Minh: “Thằng nhóc thối, lại là cậu! Cậu đến chỗ tôi làm gì? Cút, nơi này của tôi không chào đón cậu!”

“Cút!” Đồ đệ của Dương Tư Khôn cũng lớn tiếng mắng, bàn tay nắm lấy cổ áo Giang Dĩ Minh, muốn dùng sức đẩy Giang Dĩ Minh ra, nhưng anh ta dùng lực nhiều lần lại phát hiện Giang Dĩ Minh không hề nhúc nhích!

Giang Dĩ Minh nhẹ nhàng lấy tay đẩy một cái, đồ đệ của Dương Tư Khôn lập tức lui về phía sau, lảo đảo vài bước, may mắn bắt được cột trụ ở cửa, nếu không chỉ sợ đã sớm ngã ngửa!

“Không cần ông chào đón tôi, tôi cũng không thèm đến chỗ này đâu!” Giang Dĩ Minh nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!