“Được.” Việc mở cửa làm ăn cần hòa khí sinh tài, nên Giang Dĩ Minh mỉm cười gật đầu, nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
“Cân nhắc?” Người phụ nữ trung niên như nghe được trò đùa lớn, nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Tôi đến là nói cho các người, không phải tới thương lượng với các người, nhớ kỹ, sau này trang sức trong cửa hàng của các người nhất định phải đặt lấy hàng từ trong nhà máy của tôi, nếu không, các người đừng hòng mở tiệm nữa!”
“Bắt buộc? Nếu không chúng tôi đừng hòng mở tiệm nữa?” Giang Dĩ Minh nghe vậy nở nụ cười, nói: “Tôi nói nè bác gái, có ai làm ăn như bà không? Tôi chưa bao giờ nghe nói ép làm ăn kiểu đó đó.”
“Cậu gọi ai là bác gái vậy?” Người phụ nữ trung niên lập tức nổ tung, lớn tiếng nói: “Thằng nhóc, cậu nghe cho tôi, chủ nhiệm Vương cục công thương chính là anh cả của tôi, cửa hàng các người vẫn chưa làm giấy phép kinh doanh đúng không? Hãy nhớ đó, ngoan ngoãn lấy hàng từ chỗ tôi thì mọi thứ sẽ dễ nói, nếu không cả đời này các người cũng đừng hòng lấy được giấy phép kinh doanh!”
“Vậy sao?” Giang Dĩ Minh cười giễu một tiếng, nói: “Được thôi, tôi xem bà làm gì để tôi không lấy được giấy phép kinh doanh!”
Tính cách Giang Dĩ Minh thuộc loại ăn mềm không ăn cứng, người phụ nữ trung niên trước mắt này dường như ăn chắc Giang Dĩ Minh, vậy thì Giang Dĩ Minh tuyệt đối sẽ không để cho bà ta như nguyện!
Anh tiến lên một bước, trực tiếp giẫm tấm danh thiếp trên mặt đất dưới chân, sau đó nghiền vài cái, tấm danh thiếp kia trong nháy mắt biến thành cặn bã!
“Được lắm, cậu cố ý đối nghịch với tôi đúng không? Được, cậu đợi đó!” Phụ nữ trung niên lập tức lớn tiếng kêu lên: “Cửa hàng của cậu đừng hòng có được giấy phép kinh doanh!”
Nói xong, người phụ nữ trung niên thở phì rời đi.
“Anh Dĩ Minh, lần này phiền toái rồi.” Lúc này Trương Mạnh Khôi cầm di động, nói với Giang Dĩ Minh.
“Sao vậy?” Giang Dĩ Minh lơ đãng, hỏi.
“Em vừa mới tìm người hỏi thăm, chủ nhiệm Vương cục công thương quả thực có một người em gái mở xưởng chế tác trang sức, có lẽ chính là người phụ nữ vừa rồi.” Trương Mạnh Khôi nói với Giang Dĩ Minh: “Chúng ta vừa mới đắc tội bà ta, chỉ sợ cửa hàng chúng ta không lấy được giấy phép kinh doanh rồi!”
“Sợ cái gì?” Giang Dĩ Minh cười giễu một tiếng, nói: “Chủ nhiệm Vương của cục công thương sẽ vì chúng ta không đặt đồ trong nhà máy của em gái ông ấy mà không cấp giấy phép kinh doanh cho chúng ta sao? Được sao? Lý do này, ông ấy nói được sao?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả!” Giang Dĩ Minh xua tay, nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không cần thì không cần! Tôi không tin điều đó!”
“Vậy, vậy được.” Thấy Giang Dĩ Minh cố chấp như vậy, Trương Mạnh Khôi cũng đành phải gật đầu.
“Đúng rồi, Trương Mạnh Khôi.” Giang Dĩ Minh nói với Trương Mạnh Khôi: “Trong khoảng thời gian này, nếu cậu rảnh rỗi thì hãy giúp tôi đi tìm vật sắc, xem có mặt bằng thích hợp không.”
“Sao vậy? Anh Dĩ Minh, lẽ nào anh định mở thêm một cửa hàng trang sức nữa sao?” Trương Mạnh Khôi hỏi.
“Không phải.” Giang Dĩ Minh lắc đầu, nói: “Tôi định mở một tiệm Đông y!”
“Tiệm Đông y?” Trương Mạnh Khôi ngây ra, sau đó hỏi: “Anh Dĩ Minh, anh còn hiểu Đông y sao?”
Bởi vì Trương Mạnh Khôi chưa từng thấy qua y thuật của Giang Dĩ Minh, cho nên hoàn toàn không biết Giang Dĩ Minh là một Đông y danh xứng với thực!
“Hiểu một chút.” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Nếu rảnh rỗi hãy giúp tôi tìm hiểu chút đi, xem có mặt bằng thích hợp hay không, vị trí không cần quá tốt, cũng không cần lớn như cửa hàng trang sức này.”
“Được, thời gian này tôi sẽ đi xem một chút.” Trương Mạnh Khôi gật đầu nói.
Ở cửa hàng trang sức một lúc, Giang Dĩ Minh lập tức xoay người rời đi, lái xe chuẩn bị về nhà.
Làm hòa với Thẩm Thanh Du nên cũng không cần ở bên ngoài nữa, muốn mang hành lý gì đó về nhà, sau đó đợi buổi tối Thẩm Thanh Du trở về.
Tục ngữ nói, hai vợ chồng cãi nhau một trận chính là tình cảm thăng hoa, trải qua lần cãi vã này, Giang Dĩ Minh phát hiện tình cảm của Thẩm Thanh Du đối với mình ngày càng sâu đậm, nếu không phải sáng nay Thẩm Thanh Du vội, chỉ sợ có một số việc sẽ được đóng gỗ thành thuyền.
Cho nên, đêm nay chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa!
Trên đường về nhà, đột nhiên Giang Dĩ Minh nhìn thấy một biển quảng cáo treo ở bên đường.
“Bác sĩ Dương Tư Khôn của nhà Tế Thế triển khai hoạt động khám chữa bệnh trong ba ngày, chi phí khám chữa bệnh ba ngày hoàn toàn miễn phí.”
Xem quảng cáo này, Giang Dĩ Minh cũng thản nhiên cười, y thuật Dương Tư Khôn bình thường, nhưng khám mấy bệnh bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là y quán của ông ta tên là nhà Tế Thế, có phải không xứng danh rồi hay không?
Hành y tế thế là một loại thuyết pháp đối với Đông y, chính là dựa vào y thuật giúp tất cả bệnh nhân trên thế gian giảm bớt đau khổ.
Y thuật Dương Tư Khôn bình thường, giá cao, sao tính là hành y tế thế chứ?
Chỉ là Giang Dĩ Minh cũng lười hỏi nhiều những chuyện như vậy, anh cười giễu một tiếng, rồi lập tức lái xe chuẩn bị về nhà.
Ngay sau khi anh đi về phía trước khoảng một kilomet, đột nhiên ven đường có một người đàn ông đang lo lắng vẫy tay đón xe, nhưng xe đi ngang qua dường như đều xem như không nhìn thấy gì, đều gầm rú lướt qua.
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia dường như rất lo lắng, cho nên Giang Dĩ Minh đã dừng xe lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!