Giang Dĩ Minh nhìn thấy Thẩm Thanh Nga khóc, lập tức đứng lên, kéo một tờ khăn giấy nhẹ nhàng giúp Thẩm Thanh Nga lau nước mắt trên mặt.
Mà cụ ông Thẩm Tính lại phá lệ, không mở miệng tức giận mắng nữa, mà chống nạnh, cúi đầu, sững sờ tại chỗ.
“Giang Dĩ Minh, cậu hỗn láo quá rồi!” Hà Linh Lâm lập tức lớn tiếng hét về phía Giang Dĩ Minh: “Đây là ông nội của cậu, sao cậu lại nói chuyện như vậy với ông nội cậu chứ? Trong mắt cậu còn có lớn nhỏ không? Cậu có còn biết cậu là vãn bối không?”
“Con im miệng… cho ba!”
Đúng lúc này, đột nhiên cụ ông Thẩm Tính mở miệng nói, giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước, mà lại có vẻ hơi tái nhợt bất lực.
“Phù…” Cụ ông Thẩm thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lướt qua hiện trường, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó chống nạnh chậm rãi đi về phía Thẩm Thanh Nga.
Ông đi tới trước mặt Thẩm Thanh Nga, đối mặt với Thẩm Thanh Nga, khẽ mỉm cười, nói: “Thanh Nga, vừa rồi là ông nội không đúng, ông nội già hồ đồ rồi, ông nội, xin lỗi con…”
“Ông nội…” Thẩm Thanh Nga kêu lên một tiếng ông nội, rồi nước mắt không nhịn được nữa, đoạt hốc mắt mà ra, trong lúc nhất thời, tất cả chua xót và ấm ức đều hiện ra ngoài.
“Đừng khóc, đứa trẻ.” Cụ ông Thẩm Tính vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Thanh Nga, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Dĩ Minh, nói: “Dĩ Minh à, cám ơn con, nếu không phải con, chỉ sợ ông sẽ phải tiếp tục hồ đồ, mặc dù gia nghiệp nhà họ Thẩm chúng ta không lớn, nhưng đây cũng là ông và Thanh Nga từng bước từng bước dựng nên, từng bước từng bước phát triển, nếu thật sự bởi vì ông hồ đồ mà bị hủy hoại, thì sao ông có mặt mũi đi xuống dưới gặp cụ bà chứ…”
“Ông nội, nào, ông ngồi xuống nói đi.” Giang Dĩ Minh vươn tay đỡ cụ ông Thẩm ngồi xuống ghế.
Sau khi ngồi xuống, cụ ông Thẩm vẫn dùng tay chống nạnh, chậm rãi nói: “Quả thật hôm nay Dĩ Minh nói rất đúng, con người ông có năng lực, cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của ông chính là quá mạnh mẽ, luôn muốn làm gia trưởng lớn của một gia tộc, muốn mọi người đều nghe theo ông vô điều kiện. Ông bướng bỉnh, đây là ích kỷ, đây là không đúng! Ông già rồi, cũng hồ đồ rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, có những việc nên buông bỏ thì phải buông bỏ, thế giới tương lai là của người trẻ tuổi, phải để cho thế hệ trẻ tự do phát triển!”
Cụ ông nói ra những lời này, Hà Linh Lâm lập tức cảm giác không ổn, vội vàng tiến lên nói với cụ ông: “Ba, quả thực Dĩ Minh không có phép tắc, ba tuyệt đối đừng để lời nói của nó ở trong lòng, nhà họ Thẩm chúng ta, ba còn một ngày thì ba sẽ làm chủ một ngày, nếu ba không làm chủ thì nhà họ Thẩm chúng ta mới thật sự tan rã! Thẩm Kha, anh nói đúng không?”
“Đúng vậy, ba, nhà họ Thẩm chúng ta vẫn phải dựa vào ba để duy trì và làm chủ!” Thẩm Kha lập tức mở miệng nói.
“Vậy sao?” Cụ ông Thẩm thản nhiên cười nhìn về phía Hà Linh Lâm và Thẩm Kha, nói: “Nói thật, nói đến hiếu thuận, thì có lẽ hai vợ chồng các con là người hiếu thuận nhất nhà họ Thẩm chúng ta.”
“Cảm ơn ba đã khen.” Hà Linh Lâm lập tức cười nói.
“Nhưng ba cũng không biết, qua ngày hôm nay các con còn hiếu thuận với ba nữa hay không!” Cụ ông Thẩm nhìn Thẩm Kha và Hà Linh Lâm nói.
“Ba, lời này của ba là có ý gì?” Hà Linh Lâm và Thẩm Kha dường như đều đã nghe ra ý trong lời nói của cụ ông Thẩm, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Nếu hôm nay mọi người đều ở đây, vậy thì tôi sẽ tuyên bố một chuyện!” Cụ ông Thẩm ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, mở miệng nói.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giao vị trí chủ nhà nhà họ Thẩm cho Thẩm Thanh Nga đảm nhiệm, từ nay về sau, tôi muốn an hưởng tuổi già, không bao giờ nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào trong gia tộc nữa. Còn trước mắt, tất cả mọi chuyện của nhà họ Thẩm đều sẽ do Thẩm Thanh Nga định đoạt, Thẩm Thanh Nga không cần báo cáo với tôi. Trong nhà họ Thẩm chúng ta, cho dù là ai, làm chuyện gì, tất cả chế độ khen thưởng phạt đều do Thẩm Thanh Nga quyết định, tôi ủng hộ hết mình!”
Cụ ông Thẩm thờ ơ nói.
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng mỗi một chữ đều giống như một cái đinh gõ vào trong lòng mọi người!
“Ông nội, con…”
Thẩm Thanh Nga đang muốn nói chuyện, cụ ông Thẩm đã đưa tay ngăn cản cô lại, nói: “Thanh Nga, ông nội biết con có bản lĩnh này, từ giờ trở đi con chính là chủ nhà, hãy làm thật tốt, cho dù làm gì, ông nội cũng sẽ ủng hộ con.”
“Aaaaaaa!!!”
Hà Linh Lâm lập tức lớn tiếng hét lên: “Lão già, đây là cái mà ông gọi là công bằng sao? Ông đặt người trong gia đình tôi ở đâu? Ông để Thẩm Thanh Nga làm gia trưởng, còn chúng tôi thì sao? Thẩm Mai An thì sao? Thẩm Kha thì sao? Bọn họ đều được nhặt về sao? Bọn họ đều không phải họ Thẩm sao? Ông quyết định như vậy thì sau này gia đình chúng tôi sống như thế nào đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!