Lý Dục Thần cười nhẹ nói: "Các người vẫn một mực cường điệu thể diện của nhà họ Lâm, cho rằng tôi sỉ nhục nhà họ Lâm của các người khi tôi đánh chị cả nhà họ Lâm, chắc là tất cả đều rất muốn xé xác tôi ra. Nhưng chẳng lẽ các người đã quên chuyện ông cụ bị người ta hạ vu thuật, vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hiện tại vu sư kia đang được cung phụng ở nhà họ Triệu, đây gọi là đang nể mặt các người sao?"
Ngay khi những lời này được nói ra thì bầu không khí liền chìm vào yên lặng.
Đúng vậy, người lớn nhất gia tộc bị người khác mưu hại, tin tức này nếu như truyền ra ngoài mới chính là sự mất mặt lớn nhất.
"Phải khai chiến với nhà họ Triệu!"
Có người hét lên.
Tiếng hét đó đã châm ngòi khiến cho hiện trường bùng nổ.
"Được, khai chiến đi! Mẹ kiếp, nếu như thật sự có bản lĩnh trên thương trường thì sau lưng còn phải giở thủ đoạn đáng ghê tởm sao?"
"Khai chiến!"
Tiếng hô khai chiến nghe vô cùng chấn động.
Lâm Thu Thanh không khỏi nhíu mày.
Muốn khai chiến với nhà họ Triệu, làm gì mà dễ dàng như vậy?
Nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đã cạnh tranh với nhau mấy chục năm mà chưa bên nào có thể nắm chắc phần thắng.
Nhìn người trong gia tộc tức giận, Lâm Thượng Nghĩa lại lắc đầu không thôi.
Ông cụ thực sự lo lắng rằng một khi mình rời đi thì đám người này sẽ không thể nào gìn giữ được gia nghiệp lớn này.
Con trai của ông cụ, Lâm Thu Thanh, tư chất cũng rất khá nhưng cũng chỉ có thể giữ được thành tựu của người đi trước. Hơn nữa dưới ông ấy chỉ có một đứa con trai, Lâm Vân tuổi còn nhỏ, tư chất cũng bình thường, ông cụ không thể nhìn thấy một chút tài hoa nào.
Lâm Thiếu Bình, đứa cháu trai ở Đông Doanh cũng có thể xem là một thiên tài, nhưng khi chuyện của Lâm Lai Phong xảy ra thì chuyện kế thừa gia nghiệp đã không còn khả năng. Không phải ông cụ không muốn, mà là rất khó để mọi người tin phục.
Về phần Lý Dục Thần, anh lại không muốn ở rể nhà họ Lâm.
"Được rồi!"
Lâm Thiền Minh đang đứng bên cạnh ông cụ đột nhiên quát lớn một tiếng.
"Khai chiến khai chiến, các người lấy cái gì để khai chiến? Tính mạng của ông cụ vẫn còn ở trong tay bọn chúng, nếu như trong vòng ba ngày không bắt được vu sư kia thì ông cụ sẽ phải chết".
"Vậy đi chất vấn những nhân vật chủ chốt của nhà họ Triệu, bắt bọn chúng giao người ra".
“Hừ, nhà họ Triệu sẽ chịu thừa nhận chuyện này sao?”, Lâm Thiền Minh cười lạnh nói: “Bắt trộm phải bắt quả tang, các người ai có bản lĩnh thì đến nhà họ Triệu bắt người cho tôi xem!”
Nghe câu này, tất cả mọi người lại chìm vào im lặng.
Gây chiến với nhà họ Triệu chẳng qua chỉ có thể cạnh tranh trên thương trường, bày mưu tính kế động vào kinh tế mà thôi.
Nào có ai dám liều mạng chạy đến nhà họ Triệu bắt người chứ.
Giống như nhà họ Lâm, nhà họ Triệu cũng là thế gia nổi tiếng thành phố Hòa.
Không có bằng chứng xác thực, làm gì có ai dám tới khiêu khích?
Nếu đổi lại là nhà họ Triệu phái người đến nhà họ Lâm bắt người thì nhà họ Lâm cũng sẽ không bao giờ để yên.
“Chuyện này tôi sẽ làm”, Lý Dục Thần nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Triệu bắt người, các người cứ đợi ở đây, tối nay tôi sẽ mang người về”.
"Con mợ nó, thằng nhóc này đang nói khùng nói điên gì vậy? Chỉ dựa vào nó mà muốn chạy đến nhà họ Triệu bắt người sao?"
"Ồ, chắc là cậu ta đang khoác lác mạnh miệng, chẳng qua chỉ muốn kiếm cớ chạy trốn thôi".
"Đúng vậy, tôi đảm bảo một khi thằng nhóc này bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm thì nhất định sẽ cao chạy xa bay, làm gì dám chạy đến nhà họ Triệu chứ".
...
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn bọn họ, cười khinh thường.
Lâm Thượng Nghĩa cau mày nói: "Dục Thần, ân oán với nhà họ Triệu chúng ta có rất nhiều biện pháp để giải quyết, một mình cậu đơn thương độc mã chạy đến đó cũng không phải là cách hay”.
Lý Dục Thần nói: "Cụ Lâm, sau khi đêm nay kết thúc thì chuyện xảy ra ở đây nhất định sẽ đến tai nhà họ Triệu. Một khi nhà họ Triệu đã chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ rất khó để tìm được kẻ đó. Ông là người có ơn với cháu và ông nội, cháu làm như vậy cũng xem như là báo đáp ân tình cho ông”.
"Nhưng...", Lâm Thượng Nghĩa vẫn cảm thấy không ổn: "Nhà họ Triệu là đầm rồng hang hổ, cậu đến đó một mình..."
"Ông cứ yên tâm, cháu có cách của mình. Chỉ có điều...", khóe miệng Lý Dục Thần nhếch lên, lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
"Chỉ có điều cái gì?", Lâm Thương Nghĩa nói: "Cậu cần gì cứ nói".
"Cháu không phải người nhà họ Lâm cho nên không thể danh chính ngôn thuận, cần có người của nhà họ Lâm đi cùng, dù sao mọi người ở đây đều sợ cháu chạy trốn, vậy thì có thêm một người đi cùng là tốt nhất".
Lý Dục Thần cười rồi liếc nhìn những người có mặt.
Tất cả những người bị ánh mắt của anh lướt qua đều cúi đầu xuống, giống y hệt đám học sinh chưa học bài bị giáo viên nhìn thấy vậy.
Mẹ kiếp, đùa cái gì vậy, cùng thằng nhóc này chạy tới nhà họ Triệu, chẳng phải là tự mình tìm chết sao?
Trong từ đường lúc này tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Thu Thanh đứng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!