Bạch Quân Đường thấy anh bất động, không trả lời, trong lòng dâng lên cảm giác nhàm chán, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Bảng hiệu Bách Thảo Đường này là chữ do Khang Hi gia tiền triều đề lên. Vì sao tôi lại nhắc đến chuyện này? Bởi đây là Thủ đô! Gốc rễ của Hoàng thành cắm dưới đất này, tất cả mọi người đều có thân phận, có địa vị. Hai mươi triệu? Miệng mọc trên thân mỗi người, môi trên đụng phải môi dưới, nói thì ai mà không biết nói? Cậu phải lấy ra được vàng thật bạc trắng".
"Nếu cậu lấy ra được, một tấm thảm rách giá hai như vậy cậu thật sự biết chơi! Tôi phục cậu! Cậu là cái này!", ông ta giơ ngón tay cái lên, chợt đổi giọng: "Nhưng nếu không lấy ra được... vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi, chỗ nào mát thì đứng đấy đợi, đừng có ở đây chọc cười tôi!"
Trên người Lý Dục Thần đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, thậm chí thẻ ngân hàng cũng không có.
Có điều, từ lâu anh đã không còn như lúc vừa mới xuống núi, không có khái niệm về tiền bạc, anh không hề thuận miệng nói ra con số hai mươi triệu.
Con số này vừa vặn là số lượng anh có thể lấy ra được trong tình huống không sử dụng đến tiền bạc của tập đoàn Kinh Lý, mà phỏng chừng Bạch Quân Đường cũng không có khả năng tranh giành với anh vì một tấm thảm, nhưng về mặt mũi lại không qua được.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ phải làm thế nào để chứng minh anh có thể lấy ra được hai mươi triệu, Lâm Mộng Đình từ đầu đến cuối luôn nắm tay anh bỗng nhiên lôi ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nó, tao nhã đẩy đến trước mặt Bạch Quân Đường.
"Ông Bạch muốn kiểm tra một chút không?"
Bạch Quân Đường vừa nhìn thấy tấm thẻ đen này, da mặt lập tức run lên.
Loại thẻ này không thể nói là hiếm thấy, nhưng nó tượng trưng cho thân phận.
Người có được loại thẻ này chứng tỏ sau lưng người này hoặc gia tộc phía sau ít nhất có vài tỷ tài sản tại ngân hàng.
Như vậy, lấy ra hai mươi triệu tất nhiên không đáng kể, cũng có tư cách nói ra chữ "chơi".
Bạch Quân Đường không biết tấm thẻ này là của Lâm Mộng Đình, sau lưng là nhà họ Lâm thành phố Hoà, mà đương nhiên tưởng rằng là thẻ của Lý Dục Thần.
"Ấy, kiểm tra thì thôi vậy, chút ánh mắt ấy tôi vẫn phải cớ".
Giọng điệu của Bạch Quân Đường thay đổi, chưa nói đến cung kính, nhưng ít ra không còn ngạo mạn như vừa rồi.
"Anh chàng này xưng hô thế nào?”
"Lý Dục Thần". "Lý Dục Thần..."
Bạch Quân Đường lặp lại cái tên này, hình như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng tạm thời không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định Thủ đô không có nhân vật này.
"Nghe giọng nói, cậu không phải người Thủ đô à? Không biết quý phủ ở chỗ nào?"
"Tôi chính là người Thủ đô”, Lý Dục Thần đáp.
"Ồ?", Bạch Quân Đường khẽ sửng sốt, cười nói: "Bạch mỗ không dám nói là biết tất cả những vị chủ nhân ham chơi tại Thủ đô, nhưng gần như không có ai là lạ mặt với tôi. Cậu nói là cậu ở Thủ đô, không biết là công tử nhà nào của Thủ đô?”
"Nhà họ Lý Thủ đô', Lý Dục Thần mỉm cười: "Bố tôi tên là Lý Vân Hoa, ông nội tôi là Lý Thiên Sách".
Trong khoảnh khắc đó, cả người Bạch Quân Đường cứng ngắc lại, như thể có ai dội một thùng bê tông từ trên đầu xuống.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là không thể nào!
Mới qua hai mươi năm mà thôi, người trẻ tuổi có thể không nhớ rõ nhà họ Lý, nhưng Bạch Quân Đường ông ta
không có khả năng quên mất.
Năm đó, nhà họ Lý phong cảnh cỡ nào!
Đừng nói là nhà họ Bạch, ngay cả tứ đại gia tộc Vương, Na, Tiêu, Sở cũng có ai dám khiêu chiến với nhà họ Lý thời đó?
Bạch Quân Đường là chủ nhân ham chơi, từ nhỏ đã mê chơi, xách lồng dắt chim, canh ưng đấu chó, chơi game diễn hí khúc, tìm hoa hỏi liễu khắp tám khu hẻm cổ...
Phàm là thứ có thể chơi tại Thủ đô, không có thứ gì Bạch Quân Đường ông ta không biết. Các vị chủ nhân ham chơi năm đó gọi ông ta một tiếng "cậu Bạch", về sau lớn tuổi gọi là "ông Bạch".
Bạch Quân Đường tự nhận, nói về chơi ở Thủ đô, không có mấy người có thể so sánh được hơn ông ta.
Nhưng Bạch Quân Đường cũng không thể không thừa nhận, so với Lý Vân Hoa, đúng là phù thủy non gặp phù thủy già, Bồ Tát đất sét đụng phải Kim Cang bằng sắt, không so được, cũng không dám so.