“Ông Châu, ông nghe chúng tôi giải thích..”, cô đứng lên nói.
Còn chưa nói xong, đã bị Lý Dục Thần kéo ngồi xuống. “Không cần giải thích”, Lý Dục Thần nói.
“Xem ra cậu không có gì để nói!”, Châu Khiếu Uyên nói với ánh mắt lạnh lùng.
Lý Dục Thần cười, nói: “Người trong sạch tự khắc trong sạch, không cần giải thích”.
“Ồ?”, Châu Khiếu Uyên dường như hơi bất ngờ: “Xem ra cậu rất tự tin. Tuy tôi già rồi, nhưng vẫn còn sức lực. Cậu nắm chắc có thể đánh lại được tôi?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông Châu là bạn cũ cảu ông nội tôi, ông nội đã không còn, ông thay ông nội dạy bảo tôi, cũng là điều nên làm. Ông muốn làm gì, tôi chịu là được”.
Châu Khiếu Uyên ngẩn người, thu lại khí thế, nói: “Ăn nói thật dễ nghe, đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ mềm lòng”.
Lý Dục Thần nói: “Ông cứ việc rat ay, không cần giữ sức. Nếu tôi cau mày, thì không phải con cháu của nhà họ Lý”.
“Hừ!”, Châu Khiếu Uyên bỗng nổi nóng: “Không cần giữ sức? Cậu coi thường tôi, hay là quá đề cao bản thân mình? Đừng nghĩ có thể giết được Hoàng Phủ Hiền thì là đệ nhất thiên hại! Ở trước mặt tôi, Hoàng Phủ Hiền cũng không qua được ba chiêu!”
Lý Dục Thần biết Châu Khiếu Uyên không bốc phét. Xét từ khí tức mà khoảnh khắc vừa nãy Châu Khiếu Uyên tỏa ra, ông ta đã là võ hồn đại thành, đạt đến võ đạo đỉnh phong chân chính.
Võ hồn của ông ta còn không biết cường mạnh hơn võ hồn của Hà Trường Xuân bao nhiêu.
Võ hồn đại thành, lại tiến lên trước một bước, chính là lôi kiếp, nếu có thể vượt qua lôi kiếp, giống như Lý Dục Thần, bước vào tiên thiên đại đạo chân chính.
Cũng có nghĩa là, thực lực hiện giờ của Châu Khiếu Uyên cũng gần bằng với Lý Dục Thần trước khi trải qua lôi kiếp.
Trên thực tế, Châu Khiếu Uyên lấy võ nhập đạo, về sức mạnh có thể còn mạnh hơn Lý Dục Thần lúc đó. Nhưng Lý Dục Thần có thuật pháp, nếu thực sự đánh nhau, đương nhiên anh sẽ không ngốc nghếch đấu tay đôi với đối phương. Võ công có cao đi nữa, trước mặt tiên pháp Thiên Đô, cũng chỉ cặn bã.
“Ông ra tay đi”, Lý Dục Thần nói. “Hừ, cuồng ngạo ngu dốt!”
Khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, uy thế lại mạnh hơn, còn sát khí lại đột nhiên biến mất.
Sát khí biến mất, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình đều thở nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Dục Thần biết, sát khí không biến mất, mà toàn bộ ngựng tụ đến một điểm.
Bây giờ, chỉ có anh có thể cảm nhận được sát khí này, người khác không cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!