Lý Dục Thần nhìn A Đông, rồi chỉ vào biển hiệu của quán nướng, nói: “Anh có biết quán nướng này do tôi bảo kê không”.
Hiển nhiên A Đông không hiểu ý của Lý Dục Thần, ánh mắt ngơ ngác càng thêm mờ mịt, anh ta gãi đầu,nói:
“Đúng vậy, tôi đã nói là anh bảo kê mà, nhưng anh không tin”.
A Đông nói thế làm Lý Dục Thần suýt thì cười. “Nếu có người biết rõ là tôi bảo kê mà vẫn lừa gạt, chiếm đoạt quán ăn này, vậy thì anh nói xem phải làm sao?”
Mặt Hoàng Tam thoắt cái trắng bệch, giọng anh ta run rẩy: “Anh Lý...”
Lý Dục Thần ngắt lời, nói: “Tôi không hỏi anh, tôi đang hỏi anh ta”, vừa nói vừa chỉ vào A Đông.
A Đông trả lời không chút do dự: “Chém nó”
Hoàng Tam run bần bật vì sợ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, anh ta lại quỳ xuống, nói:
“Anh Lý, tôi thật sự không cướp đoạt gì cả! Tôi cho. bọn họ một khoản phí chuyển nhượng kếch xù thật mà!”
Lý Dục Thần không để ý đến Hoàng Tam, anh nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình:
“Trước đây tôi đã hứa với chủ quán và vợ, chỉ cần bọn họ muốn thì quán nướng này vẫn có thể buôn bán tiếp, nếu có người ức hiếp bọn họ thì cứ đến tìm tôi. Tôi không ngờ, người đuổi bọn họ đi lại là người của tôi”.
Hoàng Tam quỳ trên mặt đất, giọng nói đã nghẹn ngào: “Tôi thật sự không đuổi bọn họ đi mà! Anh Lý, anh phải tin tôi! Tôi không dám!...”
Lý Dục Thần không có hứng thú nghe anh ta giải thích, anh quay sang nói với Thái Vĩ Dân: “Địa bàn của anh, người của anh, anh tự giải quyết đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ lại đến ăn nướng”.
“Cậu Lý yên tâm, tôi biết phải làm gì”, Thái Vĩ Dân nói.
Lý Dục Thần gật đầu, kéo Lâm Mộng Đình chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên anh sực nhớ ra chuyện gì, thế là quay đầu lại, chỉ vào A Đông và nói: “Người này không thích hợp. làm buôn bán, cũng không hợp làm xã hội đen, anh đưa anh ta đến quán Giang Hồ học việc đi”.
“Được”, Thái Vĩ Dân nói.
Nhìn bóng Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình biến mất ở góc đường, Thái Vĩ Dân mới thở phào một hơi.
“Cậu tên là A Đông à?”
Gã ta quay đầu nhìn thằng nhóc khờ khạo tên A
Đông, bỗng cảm thấy hâm mộ, vỗ vai anh ta và nói: “Cậu may mắn thật đấy!”
A Đông mờ mịt đáp lời, không hiểu mình may mắn ở chỗ nào, rõ ràng còn mất việc ở quán nướng.
Lâm Mộng Đình kéo cánh tay Lý Dục Thần, hai người họ bước chậm trên đường phố thành phố Hòa.
“Em còn tưởng anh sẽ đích thân đi chứ”, Lâm Mộng Đình nói.
“Hửm? Đích thân đi đâu?”
“Đi đón vợ chồng chủ quán nướng về. Rõ ràng Hoàng Tam biết bọn họ ở đâu”.
Lý Dục Thần nói: “Chuyện nhỏ ấy giao cho anh Thái đi làm là được, nếu đến cả việc này anh cũng phải tự mình đi làm thì sau này sẽ có vô số việc đến tay”.
*Ồ, biết nhìn ra trông rộng rồi nha!”, Lâm Mộng Đình khen anh: “Càng ngày càng có phong thái của ông lớn, xem ra nhà họ Lý sắp được hồi sinh rồi”.
Lý Dục Thần cười nói: “Xin nhận lời chúc của phu nhân, hy vọng điều này trở thành sự thật”.
“Anh nói xem anh Hoàng sẽ xử lý Hoàng Tam thế nào”, Lâm Mộng Đình khá là tò mò.
“Hoàng Tam là người của anh ta, anh ta muốn xử lý thế nào cũng được, anh không h ý Dục Thần nói.
“Vậy anh cảm thấy anh Thái có thể chỉnh đốn thành phố Hòa được không? Đây không phải việc dễ dàng. Từ một đại ca côn đồ bình thường trong nháy mắt trở thành ông trùm một khu, anh ta đi quá nhanh”.
“Ý của em là anh ta đi nhanh sẽ thấy thốn?”
“Thôi đi, đừng đùa nữa”, Lâm Mộng Đình đánh Lý Dục Thần một cái: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy".
“Được, được, được, em nói đi”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Thế lực của anh Thái bành trướng quá nhanh, nửa năm qua anh ta có thể chèn ép các ông lớn nơi khác đều là nhờ danh tiếng của anh. Quá trình phát triển của anh ta thật ra là sự thu nhỏ quá trình phát triển của anh. Nhưng anh biết đạo pháp, còn anh ta thì không. Bên cạnh anh có Lang Dụ Văn, có anh Sơn Mã, có chị Mai, còn anh Thái thì không có. Dưới trướng anh ta chỉ có một nhóm ô hợp. Người như Hoàng Tam đã là thành viên cốt cán rồi. Nếu anh ta muốn chỉnh đốn lại mớ hỗn độn này thì chẳng những cần có đầu óc. thông minh mà còn cần có sự can đảm và quyết đoán”.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình bị anh nhìn đâm ra ngại, cô nói: “Sao đấy? Trên mặt em mọc hoa hay gì à?”
“Đẹp hơn cả hoa ấy chứ”, Lý Dục Thần nói.