Thủy thủ nghe được lời anh nói liền tăng tốc độ lái tàu lên mức nhanh nhất.
Tiếng môtơ vang lên ầm ầm, đầu tàu rẽ sóng đi về phía trước, để lại hai dải trắng thật dài ở đằng sau.
Lý Dục Thần chăm chú nhìn về phía trước mặt nước.
Kỷ Nhiễm Lai cũng vô cùng khẩn trương, trong tay đã cầm chặt con đao mà ông ta mang tới.
Đúng lúc này, phía trước mặt biển bỗng nhiên nổi lên một đóa bọt nước, một hình bóng xuất hiện trong nước, giống một con cá đang nhanh chóng chuyển động trong biển.
Kỷ Nhiễm Lai hạ lệnh: "Nã pháo!"
Thủy thủ liền điêu chỉnh hoả pháo trên tàu, bắn một phát ầm ầm vào trong biển.
Một cột nước màu trắng phóng lên tận trời, bọt nước văng khắp nơi.
Mà cùng lúc đó, Lý Dục Thần cũng đã từ trên tàu bay ra ngoài như một mũi tên, phi hành sát mặt biển, xuyên qua sóng biển bị đạn pháo kích thích.
Đợi sóng biển rơi xuống, mặt biển khôi phục lại bình tĩnh, Lý Dục Thần đã sớm biến mất trong tâm mắt.
Kỷ Nhiễm Lai dụi mắt một cái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, thân tàu đột nhiên lắc lư.
Một thủy thủ kinh hô lên.
Kỷ Nhiễm Lai nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh mạn tàu có một thứ đen sì nhô lên, giống như là đầu người, bị mái tóc rối bời ướt đẫm bao trùm lấy.
"Là hải yêu!"
Kỷ Nhiễm Lai đã từng gặp rồi, đương nhiên là nhận ra được.
Trong lòng ông ta giật mình, đang muốn ra tay.
Vật kia đã bay lên, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, duỗi tứ chỉ ra trên không trung, như một con dơi to lớn nhào về phía một thủy thủ trong đó.
Với tốc độ này, Kỷ Nhiễm Lai căn bản không kịp ra †ay cứu giúp.
Mà cho dù ông ta đứng gần đó, kịp thời ra tay, ông ta cũng biết mình không cứu được, bởi vì ông ta đã từng đánh nhau với thứ này rồi, nó đao thương bất nhập, lực lượng tốc độ cũng đều cực kì kinh người.
Ngay lúc ông ta cho rằng thủy thủ sẽ chết, một kiếm khí màu đen từ mặt biển đằng xa bay tới.
Lúc nó mới xuất hiện chỉ là một bóng đen. Bỗng nhiên trong không khí trên mặt biển lại hiện ra sát khí nồng đậm, bầu không khí thoáng đãng dường như bị đông cứng, động tác của hải yêu có vẻ cũng trở nên chậm chạp.
Hải yêu vặn vẹo cái đầu đen sì trên không trung, dường như đang nhìn về phía mặt biển.
Lúc này, khí đen đã lao tới ngay ngực nó.
Một âm thanh vang lên, hải yêu đã bị đóng định chặt trên tấm sắt bọc quanh tàu, trước ngực căm một thanh kiếm toàn thân màu đen.
Mà cùng lúc đó, một bóng người cũng bay nhanh sát mặt biển tới.
Chớp mắt đã đi lên trên tàu.
Lý Dục Thần đứng vững trên boong tàu, ầm một tiếng, ném một thứ trong tay lên trên boong tàu.
Đám người đều nhìn về hướng boong tàu, lập tức vô cùng sợ hãi.
Chỉ thấy thứ đang giãy giụa trên boong tàu có hình người, mái tóc dài bù xù ẩm ướt phủ lên mặt, tứ chỉ và thân thể không khác gì con người, chỉ là mặt ngoài thân thể được bao trùm bởi một tầng dịch nhờn giống cá nheo.
Xuyên qua dịch nhờn có thể trông thấy da của nó. Bộ ngực nở nang, hiển nhiên là có đặc điểm của nữ giới. Mà bụng của nó có sợi dây thò ra, nối liền từ bụng cho. đến trước ngực, rất giống vết sẹo giải phẫu được khâu lại ại bị rạch ra, nhìn qua còn tưởng rằng là một con rết to lớn đang nằm sấp.
Hải yêu giấy giụa thân thể, giống như một con cóc được bọc trong chất lỏng sênh sệch mọc ra đầu người.
Nhìn thấy một vật như thế, các thủy thủ đều bị dọa sợ.
Ngay cả Kỷ Nhiễm Lai cũng hãi hùng khiếp vía. Lúc ông ta mới đánh nhau với hải yêu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên căn bản không thấy rõ bộ dáng của nó, chẳng. qua là cảm thấy có chút giống người.
Bây giờ nhìn thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy buồn nôn, sau đó là có mấy phần sợ hãi.
Cũng may hải yêu giống như bị lực lượng vô hình gì đó giam cầm lại, giấy giụa trong lớp màng dịch nhờn kia mà không có cách nào công kích.
Mái tóc bù xù ẩm ướt phủ lên mặt, từ trong khe hở của mái tóc, mọi người có thể trông thấy ánh mắt hung ác của nó.
Mà ở trên tấm thép bao quanh tàu còn một con hải yêu nữa bị đóng đỉnh trên đó, trước ngực cắm một thanh kiếm màu đen.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!