Sườn núi phía xa lại động đậy.
Đúng lúc này, một thứ gì ấm áp bao trùm lấy cô bé, cảm giác này rất quen thuộc.
Sau đó, cô bé đến trước mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng, sau đó đặt nhẹ cô bé xuống đất.
Bây giờ anh không dám làm thêm động tác thừa nào, kể cả đưa Lam Điền đến bên cạnh mấy người Tạ bà bà.
Trên thực tế, đưa cô bé qua đó cũng vô ích. Đối diện với con rồng khổng lồ như vậy, con người ở đâu cũng không khác gì nhau.
Không ai có năng lực bảo vệ ai, kể cả bản thân anh.
Lý Dục Thần cũng không ngờ sẽ gặp được một con rồng thực sự ở đây.
Tuy đây chỉ là long hồn.
Còn máu thịt của nó, có lẽ đã chết từ lâu, hoặc là còn ở trong hư không nứt ra đó chưa xuất hiện.
Nhưng long hồn này đã đủ để hô mưa gọi gió vô địch ở thế giới này.
Giao long trong gậy Ô Long của Thiệu Cư Ông so với nó, chỉ là con giun đất thôi.
Lý Dục Thần không dám sơ suất, anh không chắc chắn rồng mà Nghiêm Tử Lăng câu năm đó như thế nào, cần câu rồng có thể đối phó với con vật khổng lồ thế này không, nhưng đã có vũ khí chuyên đối phó rồng, đương nhiên phải sử dụng.
Anh tung ta ngũ hành vi kiếm đầu tiên, bốn mươi chín đường kiếm quang bắn ra, kết trận trong không †rung, kiếm khí như mưa, bản về phía rồng hoang.
Nhưng những kiếm khí này dường như không thể gây ra sát thương lớn bao nhiêu với nó, ngược lại còn khiến rồng hoang nổi giận.
Rồng hoang gầm lên một tiếng, đâu rồng khổng lồ lao về phía Lý Dục Thần, giống như thái sơn đè đỉnh.
Sườn núi xung quanh cũng bắt đầu di chuyển phập phồng dữ đội.
Đại địa ầm ầm chấn rung. Mọi người dưới đất ngã đông ngã tây.
Lúc này, thị lực của mọi người đã hồi phục bình thường.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, người nào cũng nghỉ ngờ mình bị ảo giác.
Cho đến khi Lý Dục Thần phát động tấn công, rồng hoang phản kích, mọi người mới tin, đây là sự thực.
Cơ thể của rồng khổng lồ lượn vòng khắp trăm dặm, mọi người không thể thoát thân, liền dứt khoát không tháo chạy nữa.
Lúc này, tất cả hy vọng đều gửi gắm lên Lý Dục Thần.
Chỉ có thể kỳ vọng anh lại phát ra thần uy lần nữa, giống như giết lão tổ Âm Dương vừa nấy.
Nhưng trong lòng Lý Dục Thần biết rất rõ, lão tổ Âm Sơn và rồng hoang không cùng một đẳng cấp.
Lão tổ Âm Sơn vốn mạnh hơn anh, luận cảnh giới, lão ta ít nhất cũng trải qua hai lần lôi kiếp.
Sở dĩ có thể giết vượt cấp, là vì trong tay mình có thần khí rìu lôi công, còn ở đầm hoang, vừa hay là nơi rìu sấm sét có thể phát huy uy lực nhất.
Lại thêm lão tổ Âm Sơn chần chừ, nếu lão ta lập tức ra tay, có lẽ Lý Dục Thần không có cơ hội dùng rìu sấm sét triệu hồi sấm sét vạn dặm.
Lão tổ Âm Sơn ở trước mặt con rồng này, cũng chỉ có số phận nhét đầy răng con rồng.
Bây giờ cuối cùng Lý Dục Thần đã biết tại sao phái Âm Sơn muốn đến Nam Giang tìm cần câu rồng và cây cung Tiền Vương.
Lý Dục Thần không phải không thể dùng rìu sấm sét lần nữa.
Nhưng sấm sét không phải là vô tận, dùng một lần, thì phải đợi sấm sét thiên đại hội tụ, nếu không, sấm sét không đủ, sử dụng lần nữa thì uy lực rất nhỏ.
Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.
Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nấy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.
Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.
Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.
Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.
Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.
Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.
'Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.
Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.
'Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.
Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.
Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.
Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.
Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.
Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chăng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!