Huống hồ cái chân của Từ Hiểu Bắc chỉ gãy một lúc, đã được chữa khỏi.
Còn Chung Thần, một tên nhóc không quen biết, vốn chẳng là gì trong mắt Từ Thông, cho dù vì vậy mà đắc tội với cậu ấm nhà họ Viên.
Chẳng lẽ nhà họ Viên còn có thể vì tên nhóc đó đến tính sổ với Từ Thông chắc?
Kể cả đến thật, Từ Thông cũng không sợ.
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì nước chặn, mãnh hổ Giang Đông, đâu phải hư danh!
Từ Thông chỉ sợ kiểu như Lý Dục Thần, thực sự là †ay cầm tia sét, trong một ý niệm, đã có thể diệt nhà họ Từ.
Hơn nữa ông ta đoán chắc, tương lai Lý Dục Thần chắc chắn có thành tựu vĩ đại, bây giờ là lúc rồng bơi chỗ nước cạn, còn có thể bò lên, đợi chân long bay lên trời, thì chỉ có thể ở dưới ngước nhìn thôi.
Cho nên ở thành phố Cô, ông ta mới không hề do dự là người đầu tiên nói ra khẩu hiệu “cậu Lý là nhất".
Lý Dục Thần cũng vừa hay thông qua Từ Thông tìm hiểu rất nhiều tình hình của hào môn Giang Đông.
Anh còn cố ý hỏi đến Lang Dụ Văn.
Từ Thông cũng thừa nhận, Lang Dụ Văn là kỳ tài, có mưu lược và gan dạ phi thường, tiếc là xuất thân bình †hường,mnầền móng mong manh, dã tâm quá lớn, đế quốc thương nghiệp của anh ta đã lay động nên móng của rất nhiều cường hào, cuối cùng bị vây quét.
Nếu Lang Dụ Văn bước đi nhỏ hơn chút, vững chắc hơn, hoặc là chịu cúi đầu, không kiêu ngạo, cũng không đến mức có kết cục sau này, có lẽ bây giờ có khả năng đã trở thành nhà giàu số một Giang Đông.
Lý Dục Thần hỏi: “Nghe nói năm đó tám hào môn Giang Đông liên thủ vây quét Lang Dụ Văn, chắc ông Từ không có trong số đó chứ?”
Từ Thông cứ cảm thấy lời của Lý Dục Thần có ẩn ý, bất giác chột dạ lo sợ.
“Tham gia thì cũng tham gia, nhưng tôi không phải chủ lực”, ông ta cẩn thận nói: “Lúc đó, địa bàn kinh doanh của Lang Dụ Văn chủ yếu tập trung ở Giang Bắc, tôi kinh doanh ở Cô Tô và Thân Châu, không trực tiếp cạnh tranh với anh ta”.
“Vậy nhà dẫn đầu vây quét Lang Dụ Văn, là những nhà nào?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Phần lớn đều là cường hào Giang Bắc, tổng cộng bảy tám nhà, dẫn đầu là nhà họ Trương ở Kim Lăng. Lúc đó nếu Lang Dụ Văn không phải vội công chiếm thị trường Kim Lăng, nhà họ Trương cũng sẽ không đứng ra. Không có nhà họ Trương dẫn đầu, mấy nhà khác cũng không liên kết được, cũng không thể nào đánh sập Lang Dụ Văn. Tôi cùng vì muốn làm quen nhà họ Trương, nên mới tham gia”.
Quan Nhã Lệ hiếu kỳ nói: “Cậu Lý, sao anh lại có hứng thú với Lang Dụ Văn như vậy?”
Từ Thông nhìn sang Lý Dục Thần, trong lòng cũng có câu hỏi như vậy.
Lý Dục Thần cười ni anh ta làm việc cho tôi”.
Không giấu hai người, bây giờ
Từ Thông ngẩn người, trong lòng hiểu ra, nói: “Lang Dụ Văn có tài Gia Cát, đang cần một Lưu Bị. Cậu Lý có được tướng tốt, có lẽ là muốn xây dựng bá nghiệp trên thương trường?”
Lý Dục Thần cười nói: “Còn cần ông Từ ủng hộ hết sức mới được”.
Từ Thông cười ha ha nói: “Đương nhiên, Từ mỗ sẽ cố hết sức! Chỉ là, những hào môn Giang Bắc phải cẩn thận rồi, ha ha hai”
Quan Nhã Lệ vẫn luôn quan sát, muốn làm rõ giữa 'Từ Thông và Lý Dục Thần, rốt cuộc là quan hệ thế nào.
Từ Thông là người thế nào, đương nhiên bà ta biết rõ, nhưng Lý Dục Thần thâm sâu thế nào, bà ta cũng không nắm chắc.
Từ Cao Tử Hạng đến Từ Thông, đều cung kính với anh như vậy, rốt cuộc anh có chỗ dựa gì?
Quan Nhã Lệ càng lúc càng hiếu kỳ với Lý Dục Thần.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần nhận được điện thoại của Tiền Khôn.
Tiền Khôn nói bệnh tình của Tiền Nhược Vọng, mời anh đến khám.
Đương nhiên Lý Dục Thần đồng ý, anh vẫn phải nể mặt Tiền Khôn.
Tiền Khôn bảo anh chờ ở hội sở, chốc nữa có người đến đón anh.
Lý Dục Thần cũng không nghĩ nhiều.
Hội sở Hồ Tân cách sơn trang Ngô Việt không xa, cho nên chỉ lúc sau, Tiền Hân Đồng đã đến.
Trợ thủ của Quan Nhã Lệ vội vàng đến báo tin.
“Cô Tiền?”
Quan Nhã Lệ nghe nói Tiền Hân Đồng đến, vô cùng kinh ngạc, cô cả Tiền nổi tiếng Tiền Đường, bình thường là nhân vật mà mang kiệu tám người khiêng đến cũng không mời được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!