Cây dù giấy dầu, đơn độc
Băn khoăn ngâm nga, ngâm nga Cùng với cơn mưa cô quạnh Mong là sẽ gặp lại nhau
Như cây Đinh Hương
Cô gái vương sầu oán
Cô ấy có
Nhan sắc như Đinh Hương
Mùi hương như Đỉnh Hương
Ưu sầu như Đinh Hương”
Mọi người lập tức cười vang. “Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!” Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.
Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.
Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.
Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.
Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.
Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời.
Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì.
Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi vòng vòng quanh ký túc xá của Đinh Hương để xem hoàn cảnh thế nào, lại bị Lâm Mộng Đình đuổi ra.
“Đi ra, đi ra, ký túc xá nữ, con trai đừng có mà nhìn ngó lung tung”.
Lý Dục Thần và Mã Sơn bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ dưới ký túc xá.
Hai người đàn ông như đầu gỗ đứng đó, lại khiến mấy cô gái được một phen cười bò.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương xuống lầu trông thấy thế cũng che miệng cười trộm.
“Hai anh sắp thành tượng luôn rồi đấy!", Lâm Mộng Đình cười nói: “Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm, nếm thử cơm căn tin trường bọn em”.
Người ta hay nói cơm trong căn tin khó ăn, Lý Dục 'Thần với Mã Sơn lại thấy ngon lắm, ăn căng cả bụng.
Cơm nước xong, hai người không có gì làm, cũng không thể đứng làm tượng trong sân trường cho người †a xem mãi được, đành phải quyến luyến rời khỏi trường.
Mã Sơn cảm thán: “Không ngờ có một ngày anh lại có thể bước vào trường đại học, còn là đại học Nam Giang!”
Hai người chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, đành phải đi dạo quanh trường.
Lúc đi ngang một quán cà phê, bọn họ không chú ý tới một đôi mắt âm u đẳng sau lớp kính thủy tỉnh.
Viên Thế Kiệt đang ngồi gần cửa sổ, nhìn Lý Dục. 'Thần và Mã Sơn lướt qua trước mặt.
Tuy chưa từng chạm mặt Lý Dục Thần, nhưng Viên 'Thế Kiệt vẫn biết anh.
Mấy ngày nay, nhà họ Viên đã dồn rất nhiêu nhân lực và tài lực để điều tra người này.
'Trên bàn làm việc của anh ta có một đống ảnh chụp. và tài liệu của người đàn ông này.
Gương mặt đó, anh ta đã nhìn ngán đến phát ói, dù có hóa thành tro thì anh ta cũng nhận ra được.
Viên Thế Kiệt nho nhã cầm lấy ly cà phê, ánh mắt nhìn chằm chăm thủy tinh lại kết đây sương lạnh.
Ngồi đối diện anh ta là một cặp tình nhân, nam tên Chung Thần, cũng học ở đại học Nam Giang.
Chung Thần cũng là con nhà giàu, nhưng so với gia tộc khổng lồ như nhà họ Viên cũng chỉ là kẻ nghèo đói mà thôi.
Anh ta là học bá, còn là chủ tịch hội học sinh của đại học Nam Giang, tất cả mọi cố gắng của anh đều để chen chân vào vòng quan hệ với nhà họ Viên, giúp gia tộc mình đi lên thêm một bước.
Vì vậy, khi Viên Thế Kiệt gọi anh ta ra ăn cơm, thì trong lòng anh ta vô cùng xúc động.
“Có biết phải làm thế nào chưa?”, Viên Thế Kiệt hỏi.