“Em hiểu rồi”, Lâm Vân vui mừng, lại nhào lộn trở về cọc gỗ.
Những người khác cũng được gợi mở từ trong lời nói của Lý Dục Thần, mỗi người có lĩnh ngộ riêng.
Lê Chấn Đông ôm quyền nói: “Cậu Lý, tại hạ không mời mà đến, xin cậu Lý đừng trách”.
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi cũng đã mời ông rồi mà, sao lại tính là không mời chứ”.
Lê Chấn Đông cũng cười lớn ha ha, lại nói: “Tôi sớm đã nghe nói chu sa chưởng của Thiết Thủ Như Lai thiên hạ vô song, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư †ruyền. Cậu Lý, sân viện nhỏ này của cậu, đúng là ngọa hổ tàng long!”
Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, ông cũng không kém, nếu đến sớm mấy ngày, tôi và ông cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ là gần đây tôi được cậu Lý chỉ điểm, vừa từ ám nhập hóa, cho nên ông mới không phải là đối thủ của tôi”.
Lê Chấn Đông nghe xong liền kinh ngạc. Mấy ngày? Mấy ngày đã có thể từ ám nhập hóa? Cậu Lý này là thần tiên gì vậy!
Lê Chấn Đông nhìn ông chủ Vương ngưỡng mộ không thôi.
. Ông chủ Vương nói: “Chưởng môn Lê, không sao, có thời gian thì thường xuyên đến, chúng ta cùng so tài cọ sát”.
Lê Chấn Đông nhìn Lý Dục Thần một cái, thấy anh không có vẻ giận, hình như không phản đối, trong lòng vui mừng.
Lý Dục Thần thấy hai người trò chuyện rất hợp, cũng rất mừng.
Nhưng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi ông chủ Vương: “Chị Mai và sư phụ Vinh đâu?”
Ông chủ Vương nói: “Quán cơm Giang Hồ mở ra không thể không có ai trông, hôm nay là vì chưởng môn Lê đến, tôi mới đến xem Thiết Bố Sam”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ông chủ Vương, chị Mai của ông và sư phụ Vinh ở trong quán, ông yên tâm thật sao?”
Ông chủ Vương ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi: “He, đầu bếp đáng tin thì heo lái cũng trèo lên cây! Không được, tôi phải quay về”.
Nói xong vội vàng bỏ đi.
Lê Chấn Đông khó hiểu.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha nói: “Chưởng môn Lê,
không sao, ông chủ Vương đến quán cơm Giang Hồ rồi, nếu ông có hứng thú, có thể đến đó ngồi chơi, ở đó không thiếu cao thủ”. Lê Chấn Đông vừa nghe, vội vàng đuổi theo.
Lý Dục Thần bảo Mã Sơn và Hứa Quốc Lập tiếp tục luyện công, còn mình thì vào nhà.
Đi vào nhà, thì nghe thấy bên trong có tiếng nói của phụ nữ truyền ra.
Nghe kỹ lại, thì ra là Nghiêm Tuệ Mãn và dì Tình đang nói chuyện trong bếp.
“Bà Lâm, bà để đó, để tôi làm, bà là bà chủ, làm sao. có thể làm những việc của người giúp việc chứ”.
“Có gì mà không thể làm, ở đây là nhà của Dục Thần, cũng chính là nhà của tôi, con rể bằng nửa con trai mài”
“Hi hi, đúng thế, bà thật có phúc, sinh được cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông mình, lại tìm được con rể tốt"
“Cô cũng rất có phúc, nhìn Quốc Lập nhà cô xem, ngày ngày luyện công, càng ngày càng trẻ”.
“Haiz, chúng tôi đều là mạng cỏ rác, đâu có phúc gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết cậu Lý cho Quốc Lập nhà tôi uống thuốc gì, dạo này ngày nào. cũng mạnh mẽ như rồng như hổ”.
“Thật không? Mạnh đến mức nào?”
Tiếng nói trong bếp nhỏ lại, hai người phụ nữ trung niên thì thà thì thụt nhỏ tiếng nói chuyện.
Một lúc sau, vang lên tràng cười lớn.
“Ấy, cô chắc chắn là thuốc của Dục Thần cho không? Cô về hỏi xem là thuốc gì”.
“Không cần hỏi, hỏi cũng không biết, tôi thấy vẫn còn nhiều thuốc, tôi lấy cho bà hai viên”.
Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi lên tầng. Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đều ở trên tầng. Họ yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.
Hai người mỗi người chiếm một phòng, tự luyện tập, không ai làm phiền ai.
Lý Dục Thần đi lên xem, thấy họ đều đang ngồi thiền, nhập định, không hề phát hiện ra anh đi đến, cũng không đến làm phiền.
Ngược lại là Bạch Kinh Kinh, sớm đã biết Lý Dục 'Thần đến, ra cầu thang nghênh đón, đi theo sau sát bước chân của Lý Dục Thần.