Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt, một đường chớp điện bắn ra uốn lượn từ tầng mây phía xa, rơi lên trên mặt hồ.
Cùng với tiếng vang xoẹt xoẹt, trong lòng mọi người vô cùng chấn hãi.
Đây chính là uy lực của ngũ lôi phù sao?
Trong phòng im lặng như tờ.
Không có ai nghỉ ngờ lời của Thanh Huyền đạo trưởng, ông ta không ra tay với Lý Dục Thần, đúng là xuất phát từ suy nghĩ ông trời có đức hiếu sinh.
Nếu đường sét vừa nãy không đánh lên mặt hồ, mà đánh về phía này, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Thanh Huyền đạo trưởng đúng là lợi hại!”
Đã có người bắt đầu nịnh bợ.
Cao nhân ngoại thế như này, ai không muốn xu nịnh, không muốn mời về nhà.
Mọi người đều ngưỡng mộ Hoàng Định Bang.
Tuy Hoàng Định Bang cũng coi là nhân vật lớn, nhưng thực lực của ông ta cũng chỉ bình thường trong chỗ người này, dựa vào cái gì ông ta có thể mời được cao nhân như vậy?
“Thanh Huyền đạo trưởng, vừa hay chỗ tôi thiếu một cố vấn văn hóa, không biết Thanh Huyền đạo trưởng có ý hướng không, muốn điều kiện gì, đạo trưởng cứ việc mở lời”.
Có người đào chân tường trước mặt Hoàng Định Bang.
Thanh Huyền đứng ở đó, bày dáng vẻ bình thản. Hoàng Định Bang có vài phần đắc ý nói: “Đừng nghĩ nữa, Thanh Huyền đạo trưởng đâu phải kẻ ham vật chật, ông ra bao nhiêu tiền cũng vô ích”.
Chu Lợi Quân hơi thất vọng, sấm sét như vậy lại không đánh đến người Lý Dục Thần.
Nhưng gã ta cũng mạnh dạn hơn không ít.
Đã có Thanh Huyền đạo trưởng, bây giờ gã ta không sợ Lý Dục Thần.
Thẩm Bỉnh Nguyên cũng chấn kinh. Ông ta là chủ nhân ở đây, đương nhiên có quyền hành sự, ông ta nghĩ, phải làm thế nào giữ đạo trưởng này ở lại thành phố Cô mấy ngày, mấy vị nhà họ Thẩm muốn làm thân với ông ta. Nếu có thể có được sự hỗ trợ của núi Long Hổ, nhà họ Thẩm càng như hổ mọc thêm cánh.
Tất cả mọi người đều có tâm tư như vậy, ngoại trừ Tiêu Thập Nương ở thành phố Tuyên.
Tiêu Thập Nương chấn kinh, khó tránh thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.
Dù thế nào bà ta cũng không ngờ, bên cạnh Hoàng Định Bang có cao nhân như vậy.
Vốn tưởng rằng Lý Dục Thần là con cháu y thánh, cũng có thể chữa khỏi bệnh của bố bà ta, nhưng Thanh Huyền vừa ra tay, đã cắt đứt suy nghĩ này của bà ta.
Mặc dù Lý Dục Thần có thể chữa, có Hoàng Định Bang và Thanh Huyền ở giữa ngăn cản, anh cũng không chữa nổi.
Duy chỉ có Lý Dục Thần trong lòng cười lạnh lùng.
Anh có thể chắc chăn, đạo sấm sét ngoài cửa sổ vừa nãy không hề có liên quan gì đến lôi phù trong tay Thanh Huyền.
Lá bùa của Thanh Huyền vô cùng bình thường, chú văn trên bùa rất ít linh lực, lúc ném ra, linh khí trời đất có thể thu hút cũng vô cùng có hạn.
Loại bùa này, ngày cả đuổi tà cũng khó khăn, huống hồ thu thiên lôi?
Vậy tại sao còn gọi được đường sấm sét chứ?
Ban đầu Lý Dục Thần cũng không hiểu, nhưng nghĩ lại mỗi chỉ tiết từ sau khi Thanh Huyền đứng lên, anh liền hiểu ra.
Thanh Huyền vừa đứng lên thì lấy một lá bùa ra, làm ra vẻ muốn tấn công Lý Dục Thần, nhưng chần chừ không ra tay, mà ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ.
Ông ta đang quan sát tình trạng mây ngoài cửa sổ.
Người này, nhất định là đã học được thứ gì như kiểu thuật quan vân hoặc là thuật vấn lôi, có thể dựa theo sự thay đổi của mây, dự đoán lúc nào sẽ có sấm sét.
Thực ra đây cũng không có gì khó, cho dù không chuyên học thuật quan vân, chỉ cần có lòng, quan sát nhiều, có thể tổng kết ra vài quy luật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!