Lúc này, từ trong thâm tâm Tiểu Dương khâm phục Lý Dục Thần sát đất.
Làm sao được như thế hay vậy?
Cậu ta chẳng dám tin vào mắt mình.
Đây là thần chứ không phải người nữa rồi!
Bọn vệ sĩ cũng đực mặt ra.
Không ai hiểu nổi Lý Dục Thần đã làm vậy băng cách nào.
Bọn họ vô cùng khiếp sợ trước hành động thần kỳ của anh, thậm chí điều đó đã khiến họ bỏ quên tiếng la đỉnh tai nhức óc của Tra Minh Huy.
Ai nấy cũng ngẩn người ra đó, bần thần trợn tròn mắt nhìn Lý Dục Thần như thể thấy ma, thấy thần.
Tiếng thét đau đớn của con trai đã kéo tâm trí của Tra Võ Anh trở về hiện thực, trong lòng ông ta đau xót và hối hận khôn nguôi.
Nếu là người bình thường thì có lẽ đã giận quá hóa rồ từ lâu.
Nhưng với tư cách là người cầm trịch nhà họ Tra, Tra Võ Anh đã một tay quán xuyến cơ ngơi khổng lồ của gia tộc suốt mấy chục năm, từng trải nghiệm đủ loại phong ba cũng như gian lao thử thách.
Ông ta biết răng mình phải giữ bình tĩnh vào những lúc thế này.
"Mau đưa thiếu gia vào trong cho bác sĩ cầm máu!" Tra Võ Anh ra lệnh, sau đó bước ra một bước, cúi người với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, kẻ hèn họ Tra này có mắt mà không biết Thái Sơn, xúc phạm cậu, tuy không dám xin cậu tha thứ nhưng xin cậu Lý đây hãy bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi xin vâng theo bất cứ điều kiện của cậu".
Đây chính là khí phách của người đứng đầu một gia tộc lớn, co được dãn được.
"Ông có phải người có toàn quyền quyết định ở nhà họ Tra không?”
Lý Dục Thần liếc ông ta, anh cần phải xác nhận thân phận của kẻ này.
"Lão phu là Tra Võ Anh, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tra", Tra Võ Anh bảo.
"Được, vậy tôi sẽ đưa ra điều kiện của tôi", Lý Dục Thần cất lời: "Thứ nhất, bảo Lại Sa Sa thả bạn tôi ra. Thứ hai, giao Lại Sa Sa và Sáu Sẹo cho tôi xử lý. Thứ ba, trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi và bạn tôi".
Tra Võ Anh sửng sốt, lướt nhìn một lượt xác chết năm la liệt trên đất, thầm nghĩ: Tổn thất tinh thần mẹ gì ở đây? Phải là cậu bồi thường cho tôi mới đúng!
Song, ông ta vẫn bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
"Cái đó thì phải xem tình trạng tổn thất tinh thần của bạn tôi đến đâu, thế nên ông liệu mà giục Lại Sa Sa thả cậu ấy ra đi. Đương nhiên, với điều kiện tất cả bọn họ đều không có chuyện gì xảy ra", Lý Dục Thần nhấn mạnh một câu: "Nếu bạn tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ chôn cả nhà họ Tra theo cùng!"
Tra Võ Anh run rẩy khó thấy.
Ông ta thừa biết rằng cái người trước mắt thật sự có thể làm được điều đó.
Có lẽ chỉ có thế lực Huyền Hàng Môn mới đối đầu với thứ sức mạnh đáng sợ này được thôi.
Sau một hồi trầm ngâm suy ngẫm, Tra Võ Anh trả lời: "Điều kiện thứ nhất ta có thể đồng ý, nhưng cô Sa Sa là người của Huyền Hàng Môn, tôi không dám chắc cô ta có chịu nghe lệnh tôi hay không. Thế nên về điều kiện thứ hai, tôi chỉ dám bảo đảm rằng có thể giao Sáu Sẹo cho cậu, còn cô Sa Sa thì phải xem cậu có bản lĩnh khiến cô ta đi cùng cậu hay không".
Lý Dục Thần biết rõ mồn một rằng nếu như ngay cả Lại Sa Sa mà mình cũng không mang đi được thì khỏi cân bàn đến những điều kiện khác, e rằng nhà họ Tra sẽ trở mặt với anh ngay lập tức.
Đương nhiên anh không lo sẽ không đánh lại Lại Sa Sa.
Nếu như ngay cả một đệ tử trẻ tuổi thuộc nhánh phụ ở nước ngoài mà anh cũng không đối phó nổi thì thật xấu mặt với danh hiệu đệ tử Thiên Đô.
Thấy Lý Dục Thần vẫn không đáp trả gì, Tra Võ Anh nói ngay: "Còn về chuyện bồi thường tổn thất tinh thần, tôi cũng sẵn sàng gánh chịu. Tôi có thể cho cậu hai trăm triệu, đây là toàn bộ số tiền mà tạm thời tôi có thể điều động được lúc này, nếu cậu muốn nhiều hơn nữa thì cần tốn thêm thời gian và phải làm một số thủ tục".
Lý Dục Thần gật đầu: "Đừng trì hoãn thời gian, ông mau gọi Lại Sa Sa về đi".
Tra Võ Anh nhanh chóng bảo quản gia mang điện thoại đến, mở loa ngoài gọi điện cho Lại Sa Sa ngay trước mặt Lý Dục Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!