Một tiếng nổ "am" vang lên, bàn tay khổng lồ bùng lên ngọn lửa, giống như một mảng mây lửa khổng lồ, ở giữa bị thủng một lỗ.
Đám hòa thượng như thể đang ở trong biển lửa, toàn thân nóng rát, mặt đỏ bừng, trận pháp liền khựng lại, khó mà vận chuyển.
Vân Thông hoảng hốt, thầm kêu không ổn, chắp hai tay lại, hét lớn một tiếng, niệm ra sáu chữ chân ngôn.
"Úm ... Ma ... Ni ... Bá ... Ni ... Hồng ... "
Tiếng chuông trên tháp chuông lại vang lên, Phật quang bốn phía trên trời chuyển động, bàn tay khổng lồ trên đầu phát ra ánh sáng, đắp lại lỗ thủng ở lòng bàn tay, đám mây đỏ hóa thành mây đen, lại áp xuống lần nữa.
Lâm Mộng Đình cười khẩy, ném chiếc trâm phụng trong tay ra, hóa thành một con phượng hoàng rực cháy, giang đôi cánh đỏ rực, đỡ lấy bàn tay Như Lai khổng lồ ấy.
'Chu Tước!" Vân Thông kinh hãi, muốn hỏi người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao có thể điều khiển hồn Chu Tước.
Nhưng lúc này làm sao dừng tay được, cả hai đều đang ở thời khắc quyết định.
Vân Thông hơi hối hận, vừa rồi quá lỗ mãng, lẽ ra nên đợi sư tôn ở đây rồi mới ra tay. Nếu có sư tôn, sợ gì nữ ma đầu nay? Nhung su tôn hết lần này tới lần khác bị lão tổ sư gọi lên đỉnh Diệp Đấu, chưa biết bao giờ mới xuống.
Vân Thông gấp rút niệm chú, giữ vững trận pháp, chỉ cần trận pháp không vỡ, sức mạnh ngưng tụ từ ngàn năm Phật pháp của chùa Hiển Thông vẫn còn, nữ ma đầu này có lợi hại tới đâu thì pháp lực cũng sẽ cạn kiệt.
Nhưng đúng lúc đó, ông ta nghe thấy một tiếng phượng gáy vang lên từ trên trời.
Ngang đầu nhìn, chỉ thấy con Chu Tước đột nhiên ngang lên, xuyên thủng bàn tay khổng lồ, lao lên không trung, rồi xoay mình, thu cánh lại, lao thẳng xuống.
Trong than thuc vang len tieng no "am am" lon, dau oc moi nguoi nhu bị nem bom.
Bàn tay khổng lồ trên đầu vỡ nát, biến thành mưa lửa đầy trời rơi xuống.
"Cẩn thận!"
Vân Thông kêu lên, trận mưa lửa này mang theo sức mạnh Đại Nhật Như Lai được gia tăng bởi sáu chữ chân ngôn, lại cộng thêm lửa Chu Tước, nếu rơi xuống người, chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi.
Nhưng ông ta đã không còn sức cứu đám đệ tử của ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn mưa lửa rơi xuống, trong lòng đau xót, ngay cả bản thân cũng không che chở nữa, âm thầm niệm chú Đại Bi, chuẩn bị chờ chết.
Đột nhiên, từ ngọn núi phía sau chùa Hiển Thông, một luồng ánh sáng vàng bay đến rất nhanh, bay đến phía trên chùa, che kín cả bầu trời, gió nổi mây vần, rồi thu lại vao phía trong, ôm trọn toàn bộ mưa lửa, biến thành một chiếc túi vải màu vàng.
Một vị tăng nhân cao lớn từ trên núi bước xuống, chỉ một bước đã đến trước mặt mọi người, đưa tay nhấc chiếc túi vải, lắc hai cái, giũ ra mấy tia lửa, rồi khoác lên người.
Thì ra đó là một chiếc áo tăng màu vàng của ông ta.
Trụ trì Vân Thông nhìn thấy vị tăng nhân ấy, mừng rỡ kêu lên: "Sư tôn!"
Còn những hòa thượng khác thì càng cung kính hơn, đồng thanh hô: "Sư tổ!"
Người đến chính là tôn giả Hành Không, từ đỉnh Diệp Đấu xuống.
Hành Không nhìn Lâm Mộng Đình một cái, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là vị khách mà lão pháp sư nói?
Ông ta đang định mở miệng hỏi, Hiển Thông đã tố cáo trước: "Sư tôn, chính ma nữ này phá pháp trận Thiên Phật, hại chết sư thúc Hãm Không!"
"Thật thế sao?" Hành Không hơi nhíu mày, hỏi.
Hiển Thông nói: "Đúng, chính miệng cô ta thừa nhận.'
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!