"Tất nhiên là được."
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vung tay, trên người bệnh nhân lóe lên ánh sáng nhạt, sắc mặt trên khuôn mặt lập tức khá hơn trông thấy.
"À, thật là kỳ diệu!" Tạ Hồng Lăng kinh ngạc nói.
"Tôi đã loại bỏ tử khí Minh Giới bám trên người gã, tiếp theo, mấy người chỉ cần cho gã uống thuốc theo phương thuốc của Tạ bà bà là được."
Thật ra Lý Dục Thần chỉ cần vung tay là bệnh nhân có thể đứng dậy, nhưng anh không làm vậy, một là vì không cần thiết, hai là để giữ thể diện cho Tạ bà bà.
"Ừ!" Tạ Hồng Lăng nói, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: "Anh Lý, loại bệnh nhân như thế này gần đây không chỉ có một, ban đầu triệu chứng nhẹ, bọn ta chữa khỏi, sau đó thì càng lúc càng nặng, người này là nặng nhất. Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu có xuất hiện những bệnh nhân còn nặng hơn không?"
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Sẽ có, nếu không loại bỏ được nguồn khí âm, bệnh nhân sẽ ngày càng nhiều, triệu chứng cũng ngày càng nghiêm trọng, rất có thể, cả trấn Lâm Hoang sẽ phải đối mặt với tai họa."
"Vậy phải làm sao?" Tạ Hồng Lăng lo lắng hỏi.
“Không sao, trận tai họa này là nhắm vào tôi, tôi sẽ đi giải quyết. Cô nói cho tôi biết, những bệnh nhân này được phát hiện thế nào, đã từng đi đâu?”
“Những người này có người là thương nhân, có người hái thuốc, có streamer du lịch, ngoài trấn Lâm Hoang, nơi duy nhất họ cùng từng đến là Hoang Trạch. Tạ bà bà cũng cảm thấytrong Hoang Trạch có vấn đề, nên đã báo cho dân trấn gần đây đừng vào Hoang Trạch, còn phái đại sư tỷ đi điều tra rồi."
"Tôi hiểu rồi." Lý Dục Thần gật đầu, "Lam Điền, lần trước là con cùng sư phụ đi Hoang Trạch, lần này con còn muốn đi với sư phụ nữa không?"
"Dĩ nhiên là muốn rồi!" Lam Điền vui mừng nhảy cẵng lên, "Sư phụ, lần này chúng ta đi làm gì?"
"Chúng ta đi ... Giết cái bóng."
"Cái bóng? Bóng gì vậy?"
"Cái bóng đến từ thế giới khác. Gã muốn sư phụ giết gã, vậy thì sư phụ sẽ đi giết gã.”
“Vậy khi nào chúng ta đi?"
"Bây giờ."
Lý Dục Thần nói xong, kéo tay Lam Điền, khẽ gật đầu với Tạ Hồng Lăng, bước
lên.
Hai người biến mất trong căn phòng.
Lam Điền chỉ thấy trước mắt chợt mơ hồ, cảnh vật trước mặt thay đổi.
Xung quanh là bóng núi đen ngòm trập trùng, trên đầu là những vì sao rực rỡ thấp đến ngột ngạt, bên cạnh có dòng suối trong veo, kéo dài thẳng tắp về phía xa.
Lam Điền nhìn dòng suối ngẩn người.
Bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: "Con nhớ ra rồi, đây là vết nứt mà lần trước khi chúng ta đến, sư phụ đã chém ra bằng kiếm!"
Lý Dục Thần khích lệ gật đầu.
Anh rất hài lòng với trực giác và trí nhớ của Lam Điền.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!