Thành Uổng Tử không phải là tòa thành, mà là khe nứt không gian đen kịt.
Khe nứt lơ lửng giữa không trung, rộng chừng hai chiếc xe tránh nhau có thể qua, cao hơn hai người, nhìn qua giống như cổng thành, có lẽ cái tên thành Uổng Tử bắt nguồn từ đây.
Trên mặt đất bên ngoài khe nứt, có tấm bia đá, trên đó khắc một chữ Uổng to rõ ràng khiến người ta kinh hãi.
"Đây chính là thành Uổng Tử rồi." Lý Dục Thần nói.
"Nhìn cũng không đáng sợ lắm, chắc hoa Bỉ Ngạn hù dọa chúng ta thôi." Hướng Vãn Tình nói.
Hoa Bỉ Ngạn
Suốt dọc đường họ đi, xác chết khắp nơi, ác quỷ chất thành núi, những gì nhìn thấy đều là địa ngục, ngược lại nơi này, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có cánh cổng lẻ loi, nhìn qua thật sự không thấy gì đáng sợ.
"Đừng bị bề ngoài mê hoặc." Lý Dục Thần nhẹ nhàng đặt tay lên chữ Uổng trên bia đá, “Tỷ xem chữ này, không phải là chữ cổ mà là chữ hiện đại, nét chữ còn mới, chắc là nhị sư huynh khắc lên."
"Nhị sư huynh khắc lên?" Hướng Vãn Tình cảm thấy tò mò, tiến lên quan sát kỹ, “Tại sao nhị sư huynh khắc chữ này?"
Lý Dục Thần lùi sang bên cạnh, để Hướng Vãn Tình đưa tay ra chạm vào.
Tay của Hướng Vãn Tình vừa chạm vào hòn đá, giống như bị điện giật rụt tay
về.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, tim đập thình thịch, hồi lâu mới bình tĩnh, nói: "Sao có sát khí nặng như vậy? Kiếm ý của nhị sư huynh không nên như thế này!"
Lý Dục Thần nói: "Chắc chắn nhị sư huynh đã cảm nhận được oán niệm vô tận tràn ra từ khe nứt này, cho nên mới khắc chữ 'Uổng' này lên đá. Vì vậy, tỷ mới cảm nhận được sát khí đậm đặc từ kiếm ý mà huynh ấy để lại."
Hướng Vãn Tình nhìn khe nứt không gian đen kịt kia, có chút do dự nói: "Vậy chúng ta có nên vào không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!